Edit: ShiibaReiki
Hiện tại Kỳ Diệp tức giận đến đỏ mặt.
Sau khi về nhà, Kỳ Diệp một tay xới cơm múc canh, một bên kể lại câu chuyện xấu hổ xảy ra hôm nay, không ngờ tên nhóc trên bàn ăn không an ủi cậu mà còn ngồi nói mấy lời châm chọc!
"Em còn nói thế!" Kỳ Diệp chỉ cảm thấy vận may gần đây không tốt, còn bị người ta bỏ đá xuống giếng nữa.
"Em không có ý đó mà..." An Kinh Giới nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích.
"Vậy em có ý gì?" Kỳ Diệp dựng râu trừng mắt.
"Ý em là, lúc bị bệnh còn được người khác quan tâm luôn luôn là chuyện tốt nha..." An Kinh Giới bỏ cái nĩa xuống, xòe bàn tay đặt trên mu bàn tay của Kỳ Diệp, "Khi còn bé, mẹ với cha em đều bộn bề nhiều việc, anh đừng thấy mẹ em bây giờ là vậy, khi ấy bà đối xử rất nghiêm khắc với em đó."
An Kinh Giới thở dài một hơi, nói tiếp, "Dù bà không ở nhà thì cũng tìm gia sư nghiêm khắc đến để dạy dỗ lễ nghĩa cho em, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ em, sẽ không quan tâm những chuyện khác trừ vẻ bề ngoài của em."
"Cho nên khi cha mẹ không ở nhà, lúc em bị cảm, nhiều lắm chỉ được ăn cháo do bảo mẫu nấu, nuốt một viên thuốc rồi bò lại giường đi ngủ."
"Dì không biết hả? Dì không về chăm sóc em à?" Kỳ Diệp cảm thấy có hơi kinh ngạc.
"Em không cho bảo mẫu nói với mẹ em," An Kinh Giới nhìn Kỳ Diệp, "Đúng thật, nếu như mẹ biết em bị bệnh thì bà ấy sẽ về.
Nhưng em biết lúc đó công ty của cha xảy ra nhiều vấn đề, cha phải cần đến năng lực cầu nối xã giao của mẹ, nếu mẹ trở lại thì hai người họ có thể sẽ cãi nhau..." Đầu An Kinh Giới càng rủ xuống thấp hơn, nhưng ánh mắt không ngừng ngước nhìn.
"Xin lỗi...!Anh không nên, hiểu lầm em..." Kỳ Diệp áy náy nhìn An Kinh Giới.
"Không, là lỗi của em---" An Kinh Giới đột nhiên cầm lòng nhíu mày*, bày tỏ sự đau khổ của y.
(*): Hai tay đặt ở tim rồi nhíu mày.
Nếu có coi anime nhiều chắc biết tư thế này hen.
(ảnh minh họa)
"Không đâu! Tiểu Kinh không sai!" Kỳ Diệp tranh thủ thời gian nắm ngược lại tay của An Kinh Giới, dùng sức lắc đầu, sợ sẽ nhắc lại quá khứ đã lãng quên từ rất lâu mà không muốn nhớ lại của thiếu niên, tạo thành chướng ngại tâm lý.
"Thế...!Hiện tại em chỉ có mình tiểu Diệp, tiểu Diệp có thể bảo vệ em không?" An Kinh Giới bắt được cơ hội.
"Ừm!" Kỳ Diệp vô cùng thành khẩn, "Nếu em bị bệnh thì anh sẽ giúp em nấu cháo, giúp em mua thuốc, em sẽ không cô đơn nữa đâu!"
"Cảm ơn anh, tiểu Diệp, em rất cảm động." Mặt An Kinh Giới đẫm nước mắt*.
(*): (泪牛满面), gần âm với (泪流满面), đây là ngôn ngữ mạng nghĩa là "khuôn mặt chảy đầy nước mắt", còn QT là "nước mắt hiện ra vẻ trâu bò".
(insert ảnh minh họa)
"Haha không cần cảm ơn!" Kỳ Diệp sờ sờ đầu mình, "Anh sẽ để em thuận lợi lớn lên, mặc dù em ghét nhưng ngày mai ớt xanh---"
Hiển nhiên An Kinh Giới không nghe thấy câu nói sau cùng.
Vì lúc này, y xoay người, cắn chặt môi dưới, dưới bàn làm một tư thế thắng lợi.
"Cốc cốc cốc!"
"Mời vào."
"Ngôn tiên sinh, nghe nói anh ở phòng này, em đến thăm anh." Giang Vũ Ninh cầm một đóa hoa tươi, trên mặt đầy vẻ tươi cười.
"Vũ Văn nói với cô à?" Ngôn Trừng Hoằng không ngoài ý muốn.
"Ngôn tiên sinh thật là thông minh, ông chủ của anh trai em thật không giống người khác*!" Giang Vũ Ninh một mặt tán thưởng.
(*): Câu gốc là không giống người bình thường, mà nghe nó hài hài nên phải sửa lại, câu này ý khen