"A Giới này, mày thấy, thầy Lục làm huấn luyện viên sẽ trông như thế nào?" Lưu Vũ Trạch một bên hút sữa bảo quản lâu, một bên nhìn ngoài cửa sổ đặt câu hỏi.
"Hả? Sao đột nhiên mày lại hỏi vậy? Sự thật rõ ràng là mày đang nhớ lại à?" An Kinh Giới không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ ngày Lục Khải Bình làm huấn luyện viên của đội bơi thì những học sinh mới gia nhập không bao lâu đều tìm cớ để rời đội.
"Haiz, mày xem, dù thầy rất nghiêm khắc, chênh lệch xa tít tắp so với lão Tiền cán bộ kia nhưng tao thấy bài tập của ổng là có mục đích cả!" Lưu Vũ Trạch xoay người, nghiêm túc nhìn An Kinh Giới.
"Ờ." An Kinh Giới qua loa đáp lại, rồi lại cúi đầu xuống làm việc tiếp.
"Với cả, mày không thấy ổng có thể dựa theo nhu cầu của mỗi người để đưa ra những đề nghị khác nhau à?" Lưu Vũ Trạch nói không ngớt.
"Tao thấy mấy chỗ ổng đề nghị đều đánh trúng vào điểm yếu, không phải mày cũng biết kỉ lục mới của tao sao? Mà lại, nếu đám học sinh lớp mười thật sự có tâm thì khi huấn luyện một chút cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy."
"Mày uống nhầm thuốc hả?" An Kinh Giới nhướng mày nhìn hắn.
"Là sao?"
"Mày có để ý là...!Mày đang hoàn toàn bênh ổng không?" An Kinh Giới ra vẻ ngồi xem kịch vui, dựa người vào thành ghế, "Không ngờ...!Mày đã bị ổng thu phục rồi."
"Mày mày mày...!Mày nói bậy bạ gì đó! Thu phục cái gì, tao chỉ ăn ngay nói thật thôi!!" Lưu Vũ Trạch bối rối giải thích.
"Đúng là mày ăn ngay nói thật, nhưng không phải lúc trước mày rất sợ ổng à? Sợ đến nỗi nói chuyện với ổng đã run người."
"Lúc trước thôi!! Thật ra thì...!Tao cảm thấy người khác cũng rất tốt..." Lưu Vũ Trạch bắt đầu chơi với ngón tay.
"Ờ..." An Kinh Giới phối hợp gật đầu.
Lưu Vũ Trạch nghẹn lời, dứt khoát hất đầu quay lại chỗ ngồi nghiêm túc đọc sách.
"Ting ting ting..." Điện thoại trong túi vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn.
An Kinh Giới mở khóa, cúi đầu dưới mặt bàn xem tin nhắn.
"Tiểu Kinh, khi nào tan học thì trực tiếp tới quán cà phê, dì về rồi."
Gì cơ! Mẹ mình về rồi!
Trời ạ, chẳng phải điều này có nghĩa là sẽ không còn thời gian một mình ở chung với tiểu Diệp sao?!
An Kinh Giới cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Dì Ba Lan, thật không tiện vì đã để dì đến chỗ của con trước ạ." Kỳ Diệp hơi áy náy, bắt dì cầm một đống hành lý lớn nhỏ phải đi thêm một vòng nữa.
"Nói gì vậy, không có gì không tiện cả.
Tại dì không có báo trước dì về cho hai đứa, không để lại chìa khóa là điều