An Kinh Giới đến khán đài, bất ngờ phát hiện có người ngã trên cầu thang, cũng không nhúc nhích.
"Cậu ơi, cậu ơi cậu, cậu ổn không?" An Kinh Giới lắc lắc người đối phương.
"Ư...!Ưm..." Chỉ thấy người kia chậm rãi dùng hai tay chống người đứng dậy, mờ mịt nhìn trái phải.
"Cậu...!Ổn không?" An Kinh Giới không yên tâm hỏi lần nữa.
"Tôi ổn...!Ối!" Sau khi người kia trông thấy An Kinh Giới thì giật mình lùi lại một bước.
"Cậu cậu cậu...!Sao cậu không mặc đồ..." Hắn dùng ánh mắt hoảng sợ đánh giá An Kinh Giới, một tay vội vàng kéo ống tay áo của mình.
"Ở đây là hồ bơi, cậu không biết sao?" An Kinh Giới thân thiết duỗi tay ra, nhưng trong lòng có mười ngàn con thảo nê mã* gào thét chạy qua.
(*): (草泥马) đọc là "Cǎonímǎ" phát âm giống với "đệt mịa mày".
Còn đây là con thảo nê mã (ngựa cỏ bùn, lạc đà Alpaca)
"Ồ," Người kia không khách khí giữ chặt tay An Kinh Giới để đứng lên, "Tôi nhớ rồi!"
Lúc này An Kinh Giới mới nhìn rõ người trước mặt.
Có vẻ như cao ngang tầm Kỳ Diệp, nhưng lại gầy hơn Kỳ Diệp.
Tóc đen ngắn, đeo chiếc kính cận dày khoảng một ngàn độ, dáng vẻ lúc nào cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, ngay cả người qua đường nhìn thấy đều muốn đỡ hắn.
Kính cận phủi bụi trên người xuống, cúi người nhặt sách và túi bị rơi xuống.
"Để tôi giúp cậu!" An Kinh Giới cũng ngồi xuống nhặt phụ.
Kính cận đứng dậy lần nữa, lộn xộn ôm bốn năm quyển sách vào trong ngực, cái túi nhăn nheo bị kẹp dưới nách, ngay cả biểu tượng của mình là chiếc kính nặng nề cũng lệch sang một bên.
"Cậu là học sinh ở đây à!" Đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của An Kinh Giới.
"Đúng vậy." An Kinh Giới khôi phục nụ cười.
"Xin hỏi, cậu có biết phòng Kỳ An ở đâu không?"
"Sao cậu biết phòng Kỳ An?" An Kinh Giới nghi hoặc.
Phòng Kỳ An là một căn phòng đặc biệt bên trong sân vận động của trường phổ thông* này.
Nghe nói nguyên nhân lập phòng này là vì hồi đó từng có một học sinh vô ý té lầu khi đang đùa giỡn trong sân vận động, cụ thể như thế nào cũng không ai biết.
Mà nhà trường sợ sẽ có học sinh bị thương nữa, mặc kệ là đang học thể dục hay đùa giỡn, thế là lập nên "phòng Cầu An" ở giữa.
Chỉ là cái tên này nghe vào cảm thấy hơi quỷ quái, vì để mọi người không quên lý do lập ra ban đầu nên đổi thành chữ cùng âm.**
(*): Trường phổ thông ở đây là trung học phổ thông, cũng là "cao trung" như bên đó.
(*): Giải thích một chút, tên ban đầu của căn phòng là "Cầu An" nhưng vì nghe hơi rợn nên đổi thành "Kỳ An", hai chữ đều đồng âm.
Tại sao không đổi thành cái tên khác mà chỉ đổi thành từ đồng âm là để các bạn vẫn nhớ rõ lí do vì sao lập ra căn phòng này (ý là nhắc nhở từng có người ngủm củ tỏi rồi nên phải cẩn thận).
"Cầu an" là cầu nguyện sự bình an ấy.
Đến nay, rất nhiều câu lạc bộ và giáo viên trước khi xuất ngoại thi đấu đều sẽ đến phòng Cầu An để khẩn cầu cuộc thi suôn sẻ, mà kết quả đều sẽ không tệ, xem như là an ủi đối với sự nỗ lực của mọi người.
"Vòng tròn Booth* trong phòng Kỳ An của phổ thông A khá nổi tiếng đó!" Kính cận kiêu ngạo nói.
(*): (布斯圈), sau khi kẹt ở đây hai ngày thì tui đã mò ra vài