Edit: ShiibaReiki
"Cái gì vậy ạ?" Đồng Tu đi lại nhìn nội dung vé, "Ồ! Là cái công viên giải trí được quảng cáo rầm rộ đó hả? Tớ cũng muốn đi!"
"Cậu thấy quảng cáo rồi à?" Kỳ Diệp hơi kinh ngạc.
"Ừa, nguyên cái tường quảng cáo ngay bên ngoài phổ thông A.
Hôm nay vừa mới thấy xong."
Lúc này An Kinh Giới xanh mặt, hận trời hận đất cũng không được, hận mẹ mình cũng không được, hận khách của mẹ mình cũng không được, so với Ngôn Trừng Hoằng một mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
"Thế...!Ngôn tiên sinh...!Ừm...!Anh có rảnh không?" Kỳ Diệp ôm tâm lý bị từ chối, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Mặc dù Kỳ Diệp rất muốn đi chung với Ngôn Trừng Hoằng, nhưng chuyện rủ nhau đi công viên giải trí chơi thế này hình như chỉ có bạn bè ba năm mới thế, huống chi Ngôn Trừng Hoằng lại là ông chủ, Kỳ Diệp sợ công ty quá nhiều việc, anh sẽ bận rộn không có thời gian.
Chủ yếu sợ Ngôn Trừng Hoằng không hề cảm thấy hứng thú với công viên giải trí, du lịch và đi chơi với mình.
"Công ty của Ngôn tiên sinh bận nhiều việc nhỉ? Tiểu Diệp, anh đừng miễn cưỡng người khác." An Kinh Giới mở miệng trước Ngôn Trừng Hoằng.
Quả nhiên không chỉ mình mới cảm thấy như vậy.
Kỳ Diệp lập tức muốn tìm cái lỗ để chui vào, câu trả lời đương nhiên như thế còn phải hỏi, thật quá thiếu não.
Kỳ Diệp cố gắng che giấu sự xấu hổ, hai mắt không ngừng lóe lên, ánh mắt lơ lửng không cố định.
"Cũng đúng, không sao—"
"Tôi đi được."
Kỳ Diệp ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt thâm thúy, tĩnh lặng không một gợn sóng.
"Thật sao..."
"Thật! Khi nào cũng được." Giọng trầm lại vững vàng truyền vào tai khiến người khác an tâm.
Kỳ Diệp thoải mái cười to, khóe miệng cong như vầng trăng khuyết, lại mừng rỡ như mặt trời làm nhiễm lên bầu không khí nơi đây.
Gió đêm thổi qua, nhấc lên một chút gợn sóng.
Đến cuối tuần, Kỳ Diệp dậy thật sớm như thường ngày, vệ sinh cá nhân xong liền đi qua đập mạnh hai cái vào cửa phòng An Kinh Giới.
"Rời giường nào, tiểu Kinh."
"Ư hưm...!Vâng..."
"Đừng nướng nữa." Nói xong, Kỳ Diệp trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Ừm..."
"Nhanh lên, chúng ta còn phải đưa dì ra sân bay trước nữa." Kỳ Diệp nghĩ cách kéo chăn quấn trong ngực An Kinh Giới ra, không ngờ bị An Kinh Giới đang mơ màng bắt lấy cánh tay.
"Rất thích...!Tiểu Diệp...!Ừm..." Dù An Kinh Giới đang nằm mơ vẫn không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.
"Nói lung tung cái gì đấy! Nhanh lên nào—"
Đột nhiên mất thăng bằng, lại thêm sức kéo quá mạnh, Kỳ Diệp trực tiếp ngã lên lồng ngực rắn chắc của An Kinh Giới.
"Tiểu Diệp...!Hôn một