Edit: ShiibaReiki
Phía trước lẫn phía sau đều là một cặp tình nhân, bạn nữ ngọt ngào rúc vào bờ vai vững chãi của bạn nam, nắm tay nhau đi xuống vòng đu quay, Kỳ Diệp nhìn mà có chút không được tự nhiên.
"Hai người." An Kinh Giới nói với nhân viên.
"Hai người! Làm phiền cẩn thận phía dưới chân."
Sau khi Kỳ Diệp bước vào lồng xong, trực tiếp ngồi vào chỗ trong cùng.
"Trong khi chơi xin đừng đi lại bên trong lồng để tránh xảy ra nguy hiểm." Nhân viên nhắc lại một lần cuối cùng, sau đó gài cửa lại.
Khi lồng càng lên cao, quang cảnh được nhìn thấy cũng càng mở rộng, kèm theo đó là ánh cam và những chiếc đèn neon lấp lóe bên dưới khu công viên tạo nên một bản nhạc hài hòa.
Tay Kỳ Diệp chống lên bệ cửa sổ, mặt không thay đổi nhìn về phía tàu lượn siêu tốc bên ngoài đang dần dần bé lại.
"Tiểu Diệp."
An Kinh Giới ngồi đối điện Kỳ Diệp, chiếc lồng nhỏ hẹp khiến đầu gối của cả hai hơi đụng vào nhau.
"Anh có biết vì sao cái vòng đu quay này gọi là Vọng Hà Nhãn không?"
Thấy Kỳ Diệp không phản ứng, An Kinh Giới nói tiếp, "Vì nơi này hướng về phía tây, lại không có bất kỳ một kiến trúc hay đỉnh núi nào cản trở, khi chơi vào chập tối, chiếc lồng chạy đến đỉnh sẽ có thể thấy ráng chiều xinh đẹp nhất."
"Chuyện quan trọng mà em muốn nói đây hả?" Cuối cùng Kỳ Diệp cũng quay đầu lại.
"Vọng Hà Nhãn không bao giờ ngừng," An Kinh Giới không đáp trực tiếp lại vấn đề của Kỳ Diệp, "Nói cách khác, nó vĩnh viễn có thể trông thấy cảnh sắc đẹp đẽ này."
An Kinh Giới cầm tay Kỳ Diệp, thâm tình đối diện với hai mắt Kỳ Diệp.
"Em hi vọng, em có thể như Vọng Hà Nhãn, vĩnh viễn mang đến cho anh phong cảnh đẹp nhất, trải nghiệm hạnh phúc mãi mãi."
Kỳ Diệp khẽ giật mình, lập tức muốn rút ra bàn tay bị nắm chặt nhưng An Kinh Giới không chịu buông ra.
"Tiểu Diệp, đừng trốn tránh nữa được không? Em biết là em không trưởng thành, cũng chẳng có năng lực, nhưng tình cảm em dành cho anh đều là thật lòng thật dạ.
Tiểu Diệp, em thích anh."
"Tiểu Kinh...!Anh...!Anh chỉ luôn xem em là em trai của anh...!Anh..." Kỳ Diệp gấp đến độ muốn khóc.
"Em biết." An Kinh Giới an ủi Kỳ Diệp, "Nhưng em thật sự thích anh, em sẽ không ép anh, chỉ là em sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu."
"Tiểu Kinh...!Anh xin lỗi..."
"Đừng nói xin lỗi, ít nhất, hãy cho em cơ hội để cố gắng, được không anh?" An Kinh Giới cười khổ.
Chiếc lồng của hai người bất giác đã chuyển xuống phía cùng, tiếng nhân viên gọi cũng ngày càng lớn.
"Đến rồi ạ! Làm phiền chú ý dưới chân,