Không qua bao lâu, Tô Cũng bưng thức ăn đi ra, Ngụy, Cố hai người đình chỉ nói chuyện phiếm, làm bộ chịu khó đi hỗ trợ bưng thức ăn cầm chén đũa.
Trên bàn bày ra năm món một canh, Cố Văn Ngôn nhìn chảy cả nước miếng, khen Tô Cũng đúng là hiền thê, Ngụy Tử Nịnh không nói cái gì, nhưng nhìn chằm chằm cơm nước nhãn thần đã lộ ra bản chất háo ăn.
Ba người ngồi xuống bắt đầu ăn, Cố Văn Ngôn vừa một bên ăn một bên khen Tô Cũng, đối Tô Tũng nói:
"Em gái nhỏ à, em theo chị đi, chị bao nuôi em."
"Rõ ràng chính là muốn em làm cơm cho chị ăn, rốt cuộc là ai bao nuôi ai a? !" Tô Cũng đánh trả nói.
"Hắc hắc, em nguyện ý bao nuôi chị cũng được a, chị không ngại." Cố Văn Ngôn tiếp tục không biết xấu hổ.
Ngụy Tử Nịnh trừng mắt Cố Văn Ngôn: "Có tớ ở đây, thì cậu mơ tưởng làm hư cô ấy."
"Ai u, nhanh như vậy thì bênh vực rồi, tớ cũng không muốn như thế nào a."
"Tớ còn không biết cậu sao, trong đầu cả ngày sẽ không nghĩ cái gì chuyện tốt."
"Két..." nghiến răng nghiến lợi.
Tô Cũng ở một bên cười trộm, nhìn hai nàng đấu võ mồm, nghĩ nghĩ tựa như rời xa ba mẹ cuộc sống cũng không phải chuyện cỡ nào khó khăn, chí ít hiện tại cũng không có giống như mẹ nói khóc lóc gọi điện thoại cho bà như vậy.
Ăn thời gian không sai biệt lắm, Ngụy Tử Nịnh quay đầu đối với Tô Cũng nói:
"Tô Cũng, bằng không chúng ta kết nhóm đi, dù sao cô cũng là một người ăn, tôi cũng vậy một người, cô phụ trách làm cơm, tôi phụ trách mua thực phẩm và rửa chén."
Tô Cũng lo lắng một chút, Ngụy Tử Nịnh đón ý nói:
"Tôi bình thường đi công tác, thì thỉnh thoảng mới tại nhà ăn, cô nếu như nghĩ không tiện cứ nói tôi cũng không ngại."
"Không có gì không tiện, dù sao em cũng là một người, chúng ta cùng nhau kết nhóm ăn, em còn có thể báo cáo với mẹ em kết giao bạn mới nga."
"Thành giao, chúng ta quyết định như vậy nga, sau này nếu như tôi ăn ở nhà thì sẽ gọi điện thoại cho cô."
"Này, Ngụy Tử Nịnh cậu cứ như thế vứt bỏ tớ sao?" Cố Văn Ngôn nghe hai nàng đối thoại, đối với Ngụy Tử Nịnh nói.
Ngụy Tử Nịnh cho nàng một cái trắng mắt, không để ý tới nàng.
Cố Văn Ngôn thấy mưu kế của mình đối với Ngụy Tử Nịnh vô hiệu, liền quay đầu đối với Tô Cũng nói:
"Em gái Tô Cũng a, sau này chị cũng có thể tới cọ cơm sao? Chị cũng vậy một người cô đơn, rất đáng thương a."
"Cậu ở đâu là một người, quơ tay một cái thì có thật nhiều em gái nhỏ nguyện ý cùng với cậu cùng nhau ăn không phải sao?" Ngụy Tử Nịnh không chút khách khí vạch trần nàng.
"Thế nhưng những người đó cũng không có làm cơm ăn ngon như Tô Cũng a, cũng không có khả ái như Tô Cũng của chúng ta nga." Cố Văn Ngôn tiếp tục giả đáng thương.
Tô Cũng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, được rồi, lúc chị có thời gian cũng đến đi, nhiều người cũng náo nhiệt chút."
"Oa, Tô Cũng em thật tốt a." Nói xong đã ôm mặt Tô Cũng hôn một cái.
Tô Cũng ngẩn ngơ, Ngụy Tử Nịnh đưa cho cô một cái khăn giấy.
"Mau lau mau lau, ai biết cậu ấy có cái gì... bệnh truyền nhiễm hay không."
"Này, cậu nói cái gì a, có bao nhiêu cô em muốn tớ vẫn còn không cho đây!" Cố Văn Ngôn tức giận đáp trả Ngụy Tử Nịnh.
Tô Cũng nghe hai nàng đấu võ mồm, cảm thấy bữa cơm này ăn rất vui vẻ a.
Ăn xong Cố Văn Ngôn xấu tính không muốn rửa chén, Ngụy Tử Nịnh xuất ra ảnh chụp của Cố Văn Ngôn khi còn bé không có mặc quần đưa ra uy hiếp nàng, nói:
"Cậu nếu như xấu tính, tớ sẽ đem ảnh chụp này đăng tải lan truyền ra, làm cho những cô em nhỏ cậu qua lại nhìn cậu xấu mặt!"
Cố Văn Ngôn chỉ phải tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn đi rửa chén, Ngụy Tử Nịnh chiêu này bách phát bách trúng, Cố Văn Ngôn cũng không muốn hình tượng của mình bị hủy. Tô Cũng ở một bên nhìn ảnh chụp của Cố Văn Ngôn ôm bụng cười to, trong ảnh chụp Cố Văn Ngôn không chỉ không có mặc quần, còn vui vẻ sáng chói như ánh mặt trời, cười đến vẻ mặt vô cùng xán lạn, nhưng thấy thế nào cũng là phát ra một bộ dạng ngu ngốc. Cố Văn Ngôn mặt đỏ lên, tức giận lau chùi chén.
Ngày hôm sau, Ngụy Tử Nịnh tại công ty, điện thoại di động vang lên, là Tô Cũng phát tới tin nhắn.
"Chị Tử Nịnh, ngày hôm nay buổi tối chị muốn về nhà ăn cơm không?" Nhớ tới Tô Cũng làm cơm, Ngụy Tử Nịnh tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên chút ít, ai biểu nàng là một người háo ăn đâu.
"Đương nhiên là muốn a, Tô Cũng cô chuẩn bị làm món gì?"
"Chị Tử Nịnh, chị muốn ăn cái gì?"
"Tôi muốn ăn nhẹ một chút."
"Được, buổi tối gặp lại."
Phát xong tin nhắn, Ngụy Tử Nịnh tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút, nghĩ đến buổi tối còn có người làm tốt cơm chờ mình về, thì tâm trạng vui sướng không gì sánh được, loại cảm giác này đã rất lâu cũng không có qua, từ sau khi công tác, bình thường chạy thiên nam địa bắc, cũng chỉ có lúc lễ mừng năm mới mới về nhà, có một lần có người chờ bản thân ăn, hẳn là lúc cao trung đi, nghĩ vậy, Ngụy Tử Nịnh càng thêm chờ mong bữa cơm tối nay.
Tới rồi buổi chiều năm giờ, Ngụy Tử Nịnh đúng giờ tan tầm rời đi, bí thư sửng sốt nhìn lăng lăng, dù sao Ngụy Tử Nịnh là một nữ cường nhân, tăng ca là chuyện thường tình, khó có được thủ trưởng đúng giờ tan tầm, bí thư tiểu thư kinh ngạc trong hai giây cũng vô cùng cao hứng mà thu thập đồ đạc tan tầm.
Ngụy Tử Nịnh về nhà trước thay đổi một thân quần áo, đi đến sát vách gõ cửa, gõ hai tiếng Tô Cũng đã cửa mở ra, Tô Cũng thân mang một tạp dề, tóc toàn bộ búi lên, Ngụy Tử Nịnh nhìn cô hình dạng này, nghĩ có một loại cảm giác người vợ nhỏ chờ chồng về nhà ăn cơm, Ngụy Tử Nịnh trong đầu đều nghĩ hình dạng Tô Cũng nói ra là muốn tắm trước hay là ăn cơm trước. Tô Cũng nhìn Ngụy Tử Nịnh vẻ mặt cười khúc khích, không rõ cho lắm.
Ngụy Tử Nịnh đi tới trước bàn cơm, nhìn trên bàn mấy món ăn, nghĩ tới buổi trưa nói muốn ăn nhẹ một chút, Tô Cũng quả thực đã làm một bàn cơm nước nhẹ, sinh ra cảm