Ngày thì cứ như thế không mặn không nhạt mà trôi qua, Ngụy Tử Nịnh mỗi ngày tìm đủ cơ hội phát tin nhắn đùa giỡn Tô Cũng, Tô Cũng còn phải làm cơm cho Ngụy Tử Nịnh, nhìn Ngụy Tử Nịnh bộ dạng tiểu nhân đắc chí, Tô Cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể tránh được.
Hôm nay, Ngụy Tử Nịnh đi công tác trở về, đi công tác một tuần, mỗi ngày khảo sát hạng mục, nơi nơi tiếp khách tiêu khiển, ăn thịt cá Ngụy Tử Nịnh đều nghĩ không đúng chỗ nào, đúng như vậy tay nghề của Tô Cũng cũng 'không phải dạng vừa đâu', hiện tại ăn bữa tiệc lớn cũng thấy được không có mùi vị.
Nghĩ như vậy Ngụy Tử Nịnh liền phát cho Tô Cũng tin nhắn, tiếp tục quấy rầy Tô Cũng.
"Tiểu Tô Cũng, chị đây ngày mai sẽ trở về nga, chuẩn bị cho tốt đại bữa cơm chờ chị về nhà a."
Mới vừa tắm rửa xong Tô Cũng đang sấy tóc, thấy tin nhắn khóe miệng co rút.
"Em sớm muộn sẽ có một ngày độc chết chị, chị chờ xem."
"Tin tưởng cô luyến tiếc, trái lại còn chờ đợi chị đây trở về nga." Ngụy Tử Nịnh đã quen Tô Cũng loại phản kích không có lực sát thương này, như trước sung sướng trả lời.
"Em ngủ đây, chị tếp tục làm việc đi!"
"Chị đây ngày mai sẽ cùng cưng nga, không cần tưởng nhớ."
Tô Cũng: ". . ."
Ngày hôm sau buổi chiều, Ngụy Tử Nịnh đã trở về, vốn định để cho Tô Cũng tới đón mình, thế nhưng nghĩ đến Tô Cũng cái tên ngu ngốc kia cư nhiên lại không biết lái xe, nên bỏ cái ý niệm này trong đầu, tự mình đánh xe trở về. Mới vừa xuống máy bay đã phát cho Tô Cũng tin nhắn, thế nhưng không có trả lời, Vì vậy mới gọi điện thoại cho Tô Cũng, thế nhưng không ai tiếp, Ngụy Tử Nịnh nghĩ kỳ quái, qua nhiều ngày quấy rầy Tô Cũng như vậy, tuy rằng Tô Cũng cũng sẽ không phải mỗi tin nhắn đều lập tức trả về, nhưng ít khi sẽ vượt qua năm phút đồng hồ, tình trạng gọi điện thoại không ai tiếp đích thực càng không có.
Về đến nhà, đem hành lý buông xuống thì tiếp tục gọi điện thoại cho Tô Cũng, đánh vài cái rốt cục có người tiếp.
"Alo..." Giọng Tô Cũng méo mó truyền đến.
"Là Tô Cũng sao?" Ngụy Tử Nịnh nghi hoặc hỏi.
"Ân." Giọng Tô Cũng như trước méo mó, nghe thấy cảm giác như hữu khí vô lực, Ngụy Tử Nịnh vội vàng hỏi:
"Tô Cũng, cô ở đâu? Làm sao vậy?"
"Em ở nhà, thật đau đầu, sẽ không nấu cơm cho chị . . ."
"Cô nhanh lên một chút mở cửa cho tôi, cô có đúng hay không sinh bệnh rồi, tôi mang cô đi vệnh viện!"
"Em không sao."
"Mở cửa nhanh lên."
"Được. . ."
Ngụy Tử Nịnh đi tới trước cửa nhà Tô Cũng, đợi hai phút bên trong mới mở cửa ra, nhìn Tô Cũng sắc mặt đỏ hồng, đi đường cũng không ổn, Ngụy Tử Nịnh bước lên phía trước đỡ lấy Tô Cũng, thử sờ trán, sốt cao dọa người.
"Tô Cũng, người cô nóng rần lên, tôi mang cô đi bệnh viện."
"Em không đi!"
"Ngoan, không đi sẽ sốt đến ngốc."
"Em mới không ngốc. . ."
"Vậy phải đi bệnh viện a."
Đem Tô Cũng dìu đến phòng ngủ, nhìn Tô Cũng một bộ dáng không rõ hình dạng, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là giúp Tô Cũng thay quần áo, nội y cũng là Ngụy Tử Nịnh giúp Tô Cũng mặc, Ngụy Tử Nịnh cũng không có cái ý niệm gì khác trong đầu, chỉ là âm thầm cảm khái một chút nhìn không ra tới Tô Cũng chính là có thịt như vậy, hơn nữa khung hình vừa vặn, thế nhưng hiện tại cũng không phải lúc chiếm tiện nghi, Ngụy Tử Nịnh cầm quần áo giúp Tô Cũng mặc lên. Mơ mơ màng màng Tô Cũng căn bản không có ý thức được bản thân đã bị người ta xem hết, đối phương còn âm thầm làm ra đánh giá. . .
Mang Tô Cũng đi tới bệnh viện khám gấp, lúc hộ sĩ đang muốn ghim kim tiêm cho Tô Cũng, Tô Cũng thanh tỉnh một ít, nhìn kim tiêm sẽ đâm vào, bị Ngụy Tử Nịnh ôm trụ, Tô Cũng còn đang bệnh, căn bản không có sức chống cự, không thể làm gì khác hơn là yếu ớt đối với Ngụy Tử Nịnh nói:
"Chị Tử Nịnh, em đã không có việc gì, em không cần chích."
"Không phải chích a, là truyền dịch."
"... Chính là truyền dịch mới không cần, em không cần, em muốn về nhà."
Ngụy Tử Nịnh nhìn Tô Cũng như trước hồng hồng khuôn mặt, Ngụy Tử Nịnh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dỗ dành Tô Cũng:
"Ngoan a, làm xong chúng ta trở về nhà." Nói xong ôn nhu vuốt Tô Cũng đầu.
Hộ sĩ tựa như là mới thấy người nhát gan như vậy, chỉ yên lặng nói:
"Yên tâm đi, kỹ thuật của tôi tốt lắm, bảo đảm chỉ cần một kim."
Tô Cũng nghe xong lời này cũng muốn khóc đi ra, Ngụy Tử Nịnh không thể làm gì khác hơn là đem đầu của nàng ôm vào trong lòng mình, không cho nàng nhìn kim tiêm. Tô Cũng ngửi mùi hương trên người Ngụy Tử Nịnh, biết có giãy dụa cũng vô vọng, không thể làm gì khác hơn là yên lặng tiếp nhận sự thực này.
Chị hộ sĩ cấp tốc đâm tốt kim tiêm, quay về các nàng nói:
"Xem đi, tôi đã nói kỹ thuật tôi tốt mà, bình dịch truyền xong có thể về nhà rồi. Các cô tình cảm chị em thật tốt."
Tô Cũng cùng Ngụy Tử Nịnh cũng không có giải thích, lúc chị hộ sĩ đi, Tô Cũng vẫn còn tựa ở trong lòng Ngụy Tử Nịnh, Ngụy Tử Nịnh trêu ghẹo Tô Cũng nói:
"Người nhát gan, chị đây ôm ấp có cảm giác an toàn sao?"
Tô Cũng tại trong lòng Ngụy Tử Nịnh nói lầm bầm hai tiếng, như trước ôm Ngụy Tử Nịnh không buông tay. Dù sao cũng là bệnh nhân, vừa rồi hẳn là đã dùng hết khí lực, đang tựa ở trong lòng Ngụy Tử Nịnh thì ngủ. Ngụy Tử Nịnh không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh một chút tư thế, để cho Tô Cũng dựa vào thoải mái một chút, sau đó chờ bình dịch truyền xong.
Sau khi truyền dịch xong đã là hơn hai giờ, Ngụy Tử Nịnh gọi hộ sĩ đến rút ra, mới vừa xong thì Tô Cũng tỉnh, sờ sờ đầu tô cũng, đã hết sốt, Ngụy Tử Nịnh liền cầm thuốc bác sĩ đưa mang Tô Cũng ra khỏi bệnh viện.
Ngụy Tử Nịnh từ buổi trưa đã không có ăn gì, phỏng chừng Tô Cũng một ngày đêm chưa từng ăn, Tô