Anh cũng rất từ tốn,cô hỏi anh trả lời dù đi hết ngõ ngách quanh ngôi biệt thự,họ đi cũng được nửa giờ anh sợ cô mỏi chân đã kéo cô ra hàng ghế được đặt trong sân ngồi xuống:
- Em ngồi nghỉ chút đi,chút chúng ta vào ăn cơm chiều rồi anh dẫn em đi vòng thành phố ngấm chịu không.
- Chịu chứ, nhất trí luôn ý.
- Ừh, xong mai thợ chụp ảnh cùng thợ trang điểm sẽ đến, cho nên có đi anh cũng chỉ dẫn em đi một số nơi thôi còn lại để vài hôm sau khi chúng ta chụp ảnh xong đi, em thấy được không.
- Anh cứ sắp xếp đi,em theo ý anh là được.
- Vậy chúng ta đi vào nhà thôi,đồ ăn chắc cũng dọn lên rồi.
Ăn xong anh chở em đi chơi.
- Dạ.
Hai người cầm tay nhau đi vào nhà, đi vào trong đã thấy một bàn thức ăn được trang trí cầu kỳ theo phong cách của Nhật, biết cô không thích ăn đồ sống,anh đã kêu làm một số món dù ăn sống hay ăn chín vẫn giữ nguyên được hương vị của món ăn.
Cô ăn rất nhiều, anh gắp cho cô bao nhiêu cô đều ăn sạch, cả bàn thức ăn hầu như chui vào bụng cô nhiều hơn của anh,đến khi cô ăn không nổi rồi lúc đó anh mới ăn nốt những món còn lại, nhìn anh cưng chiều cô như vậy, khiến những nhân viên, người làm ở đó phải nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ao ước thầm mong kiếm được người chồng như cô.
Trong khi chờ đợi anh mặc thêm đồ cô đã ngồi sẵn ở phòng khách đợi anh ra.
Thấy anh đi xuống là cô vội đứng lên chạy sẵn ra cửa đợi, nhìn cô lúc này chẳng khác gì cô bé đang háo hức chờ ba dẫn đi chơi vậy khiến anh phải phì cười.
Dẫn cô đi một vòng thành phố náo nhiệt lúc lên đèn của thành phố, những con phố đi bộ lúc này đông nghẹt người qua lại,cô muốn đi coi nhưng anh đã cản nói:
- Khu phố này phức tạp,thường hay có nhiều vụ bị mất tích của khách du lịch, nếu em muốn đi thì đợi qua hôm chụp hình anh sắp xếp thêm người đi theo cho an toàn rồi hãy đi