Cô dám nói tôi là bãi rác sao, thật đáng ghét mà.Tôi không tha cho cô đâu.
Vừa nói Mỹ Duyên vừa đưa tay ra để tát, nhưng bàn tay chưa đưa đến mặt cô thì đã bị tóm lại.
Thanh Thanh giữ cổ tay Mỹ Duyên nhìn cô rồi cười nói:
- Muốn tát tôi, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô đánh tôi sao, cô đang mơ giữa ban ngày à.
Thanh Thanh hất tay Mỹ Duyên ra nhưng do lực hất mạnh làm Mỹ Duyên chới với té về phía sau nhưng lại không có ai đỡ dậy,làm cho cô ngã vào ngay bình cafe để gần đó khiến cho cả người được tưới một lớp cafe từ trên xuống dưới, chiếc áo màu trắng đã bị loang nổ màu ngà nhìn rất khó coi, Mỹ Duyên nhìn mình rồi chỉ tay vào Thang Thanh nói:
- Cô dám đẩy tôi, cô làm tôi bây giờ không thể đi ra gặp ai, tôi giết cô.
- Bị điên à., có bệnh thì đi chữa đi nhé.
Thay bộ đồ khác là được,làm gì mà không dám đi gặp ai,cô cũng đừng làm quá lên, chuyện này cũng là tự cô làm ráng mà chịu, còn nếu không đi mua được thì tôi sẽ giúp cô nhờ trợ lý Lâm đi mua dùm cho nhé.
- Tôi cần cô mua dùm chắc,
- Ôh,không cần thì càng khỏe, giờ tránh ra cho tôi đi, chó khôn không cản đường nhé.
Mỹ Duyên tức giận run cả người ngón tay chỉ Thanh Thanh nhưng không sao nói được câu gì, bị ngó lơ càng làm cô giận dữ nhưng không làm gì được Thanh Thanh vì cô biết mình không phải đối thủ của cô gái này, trước khi bỏ đi Mỹ Duyên lườm cô và nói:
- Cô coi chừng tôi đó,rồi sẽ có lúc tôi bắt cô phải cúi đầu van xin tôi, hãy đợi đấy.
- Tôi rất sẵn lòng,cũng rất mong ngóng ngày đó có đến với tôi không, nhưng có một điều tôi đoán chắc luôn là van xin cô sẽ chỉ trong mơ của cô mà thôi nhé.
Giờ thì xin phép tôi không rảnh đôi co với cô.
- Ai cho cô đi, chỗ này không phải phòng trợ lý Lâm, chỗ này là