Ủa chị đau bụng à.
Khánh Chi đá nhẹ Hữu Minh xong rồi mới nói với cô em họ của mình:
- Chị không đau bụng mà chị bị em cho ăn cơm tó thôi.
- Em cho chị ăn khi nào cơ.
- Thôi, thôi không nói về vấn đề này nữa chúng ta tranh thủ đi đến nhà anh Mạnh chị Tiên đi, xong còn về nữa,hôm nay chị em mình có hẹn với nhau mà.
Em không phải quên đó chứ Lan Anh.
- Em đâu có quên, em nhớ mà.
Vậy chúng ta uống nước xong rồi đi luôn.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người Hữu Minh hỏi Lan Anh:
- Xong việc,em còn tính đi đâu với Khánh Chi nữa vậy, bộ em không tính về với anh à.
- Về với cậu làm gì, chị em tụi tui còn phải đi chơi, chút cậu muốn đi cùng thì lo mà làm tài xế đi, đừng nói nhiều
- Vậy cũng được sao.
- Hay là cậu không muốn, không đi cũng được,chút đưa chìa khóa xe cho tôi để hai chị em tụi này đi được rồi hé em rể họ.
- Chị đi với ai,em chả quan tâm, nhưng có vợ em đi cùng thì em phải đi theo chứ, ai biết chị lại dạy hư vợ em thì sao.
- Oh,đù, chưa cưới mà đã đóng kín hết cửa thế nhỉ, như vậy thật không hay chút nào, bữa nào chị phải thảo luận lại với Chi mới được.
- Chính vì có người chị họ như chị ông đây mới sợ đó
- Dẹp,làm như mình tốt lành lắm không bằng.
Thấy hai người bắt đầu muốn cãi nhau Lan Anh liền khuyên can:
- Thôi, hai người mỗi người bớt một câu đi,chúng ta đang ở nơi công cộng đó, mọi người đang nhìn kìa, uống xong đi còn đi nữa.
- Oke,anh không nói nữa,đều nghe em hết.
- Móa,kiểu gì cũng bị ăn cơm tó nữa mà,hai người bớt phát cho người độc thân đi, thiệt là ức hiếp người khác mà.
Càng muốn chọc tức Khánh Chi trong suốt đoạn đường cũng như ở nhà Công Mạnh cứ lúc nài sẩn ra là anh chăm sóc cũng như hôn Lan Anh, làm cho Khánh Chi chửi thề chia rẽ hai người liên tục.
Lan Anh cũng phát mệt với hai người này luôn.
Sau khi bước ra khỏi nhà Công Mạnh, Lan Anh