Cãi nhau với anh cô phát mệt quay mặt ra đường không thèm nói chuyện với anh nữa, cô gác tay lên cằm ngồi ngả hẳn ra ngoài của kiếng xe, đang cãi nhau vui tự nhiên cô không thèm cãi làm anh cũng mất hứng, vậy là suốt đoạn đường còn lại cả hai đều im lặng không nói gì.
Đến ngôi nhà ngay dòng sông của anh cả,anh chưa kịp mở cửa hộ cô thì cô đã mở cửa chạy ào ra chỗ cô bạn của mình đang ngồi câu cá mà ngáp ngắn ngáp dài, nhìn là hiểu chắc không câu được con nào rồi mới thế.
Cô đi lại gần chọc:
- Ái chà,đại tiểu thư của chúng ta ngồi câu cá àh, mà có câu được con nào không sao mà ngồi ngáp gió thế.
Thanh thanh nghe tiếng bạn mình nói cô quay lại bỏ cả cần câu ra luôn chạy lại ôm bạn mình:
- Đồ chết bầm sao giờ này cậu mới tới làm người ta chán muốn chết.
- Úi giời, cậu có buồn thiệt không? Sao mình không thấy khuôn mặt buồn của cậu nhỉ.
- Đáng ghét mà, bày đặt chọc mình hả,có tin mình cù lét cậu không hả!
- Ý, cho mình xin thua, thôi đừng giận mà,mình mang nhiều đồ ăn ở nhà hàng Trung kiều mà tụi mình đặt bàn hoài không có được vô ăn đó, cậu thấy thương mình chưa.
- Coi như cậu biết điều,mình tha cho cậu đó.
Mà sao hôm nay mua được đồ thế,đạp vận hên gì thế san sẻ chút đi để mai mình đi ra đó ăn được.
- Vận gì đâu giờ sau cậu muốn ăn cứ nói anh họ là có chỗ liền à.
- Ủa, sao có liên quan đến anh Duy thế.
- Muốn biết tự hỏi đi nhé,mình ngồi câu cá.
Thấy nhỏ bạn không muốn bàn tiếp cô cũng không dám hỏi sợ nó giận cái là một tháng khỏi gặp được nó luôn nhỏ này gì cũng được có mỗi nết thù với giận dai vô cùng.
Nhớ lại Lan Anh nói có mua đồ cô đi vào trong nhà, vào đến cửa mùi thơm của thức ăn đã sộc hẳn vào mũi cô rồi, thật là thơm ngửi thôi