Hai thằng em nhìn anh cả mà nghĩ đến mình,không biết sau mình có vậy không nhỉ mà nghĩ lại,mình sợ vợ mình chứ có sợ vợ người ta đâu mà lo chi, cả hai ngồi xuống bàn ăn, Khánh Dũng thì lấy vội thức ăn cho vào đ ĩa mang về phòng ăn cho ngon, còn Hữu Minh thì gắp mỗi thứ một ít mang ra ngoài sông câu cá cho Lan Anh rồi cùng ân ở đó, anh cũng không dại gì ngồi đây ăn mắc nghẹn.
Thấy cả hai đều sách đồ bỏ đi để lại không gian hai người làm cô cũng ngại quay ra mắng nhẹ anh:
- Tại anh làm lố nên hai người em của anh chạy đi hết rồi kìa.
Anh vừa ôm cô vừa đút thức ăn cho cô mà không thèm để ý đến lời cô nói hay là cả hai đứa em của anh, tâm trạng anh giờ chỉ tập trung vào cô mà thôi.
Anh thấy cô ăn rất ngon lành anh hỏi cô:
- Bộ đồ ăn ngon lắm sao, sao anh ăn chỗ này hoài thấy bình thường mà.
- Ngon lắm đó,không tin anh ăn thử đi.
- Được thôi để anh thử coi ngon thế nào.
Cô lấy một muỗng múc một món cô mới ăn múc cho anh ăn nhưng mà anh lại không ăn mà kéo cô lại rồi hôn cô,một nụ hôn dài,đến lúc cô không còn ôxi nữa thì anh mới thả cô ra rồi nói:
- Ngọt thiệt.
- Đồ đáng ghét mà.
Cô đứng lên đẩy anh ra,rồi bỏ đi ra ngoài bờ sông,anh thấy cô chạy ra thì cười ha hả rồi cũng đứng lên đi theo cô ra, thấy cô ra Hữu Minh liền nhường chỗ cho cô ngồi cạnh Lan Anh, còn anh thì lấy hai ghế khác để ngồi cho anh và anh cả.
Cô nhìn giỏ cá thấy bắt được một con cá nhỏ xíu cô quay sang nói bạn mình:
- Anh nè,mình tưởng cậu cũng sát cá hơn mình chứ, ai ngờ chỉ được một con cá nhỏ xíu, mà sao cậu không thả nó đi bắt chi tội, để nó lớn đi mình câu lại.
Lan Anh quay sang nói bạn mình:
- Chí ít bổn cô nương đây còn câu được một