Thế là cô cũng hái được 5 cành hoa rồi, cô ngó kiếm tiếp thì anh kéo tay cô đi hái tiếp, cô nhìn anh hỏi:
- Anh thường hái hoa này lắm sao,sao mà anh rành chỗ có bụi hoa vậy.
- Lúc đầu anh tình cờ phát hiện bụi hoa chỗ em mới hái,thế là anh cũng tò mò tìm kiếm xem còn không,đi kiếm nhiều lên có để ý được mấy chỗ hoa này mọc.
Chút nữa đến khúc kia em đi cẩn thận nhé, vì nó gần nước hơi sâu, không cẩn thận là bị hụt chân.
- Em nhớ rồi,mà lỡ có hụt em kéo anh đi cùng cho vui.
Anh cười rồi hôn lên má cô nói:
- Em cứ việc kéo anh cùng nhưng mà cũng phải cẩn thận nhé.
- Oke anh.
Hai người đi được một đoạn nữa thì đến khúc rẽ, ở chõi này yên lặng không có nhà cửa chủ yếu cây cối nhiều, như thế những con vật kia không phải cũng có đấy chứ, tự nghĩ đến làm cô hơi sợ liền bám sát người anh,anh quay sang nhìn cô,thấy cô đi sát gần mình mà mắt cứ ngó vào bụi cây,anh liền hiểu cô đang sợ gì.
Ôm cô vào lòng anh vỗ vai chấn an cô:
- Em yên tâm đi khu vực nhà mình không có rắn đâu,dù có cũng không đủ cho chú Tư bắt làm mồi ăn.
- Sao anh biết em đang nghĩ đến rắn chứ.
- Hồi nhỏ em đã sợ rắn rồi cho nên anh đoán ra thôi.
- Vậy thì hay quá, nhưng cũng đừng nói là lâu không có rắn hôm nay lại có thì phải nói em hên lắm anh há.
- Thôi không nói linh tinh lỡ có thiệt là đêm nay em không ngủ được bây giờ, đi nhanh còn hái nữa tranh thủ về không mọi người đợi.
Cô gật đầu rồi đi theo anh đến chỗ hoa sông mọc nhiều, mới lại gần cô đã ngửi thấy mùi hương của hoa rồi chính tỏ chỗ này rất là nhiều hoa luôn, cô quên lời anh nói cũng chả còn nghĩ đến rắn nữa cô đi thật nhanh lại chỗ hoa mọc, đi lại gần thì cô như lạc