Editor: YuuTrong phòng, Khương Việt đang song ca cùng với một cô gái khác.
Vừa thấy Dư Thâm Lam bế Khương Hoan Du tiến vào, nhanh chóng bỏ micro xuống, đi tới hỏi: “Chị của tao làm sao vậy?”
“Chắc là say rồi.” Dư Thâm Lam nói, sau đó quay sang nói với Lâm Tiểu Nhu: “Chị Tiểu Nhu, phiền chị đưa em túi xách của chị ấy, em đưa chị ấy về trước.”
Lâm Tiểu Nhu gật đầu rồi đi tìm túi xách cho cậu.
Khương Việt tự trách chính mình: “Đáng ra em nên nhắc chị ấy trước, đều là em không tốt.
Cái ly rượu đặc biệt này còn có tên gọi là ‘Uống một ngụm, lảo đảo ba bước’, làm sao có thể để chị ấy uống hết chứ!”
Lâm Tiểu Nhu nhét điện thoại của Khương Hoan Du vào trong túi xách của cô, sau đó đứng dậy đưa túi cho Dư Thâm Lam, nói với Khương Việt: “Là tôi để cho cô ấy uống, cũng là lỗi của tôi.
Thôi được rồi, bây giờ để Dư Thâm Lam đưa cô ấy về nhà trước.
Ngủ một giấc xong ngày mai sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vẫn là nên để em đưa về ——”
“Cậu uống rượu mà còn muốn lái xe sao?”
Dư Thâm Lam nhận lấy túi xách, cũng không nói gì thêm, chỉ nói: “Em về trước, tới nơi sẽ gọi cho mọi người.”
Cậu ôm Khương Hoan Du xoay người rời đi, Giang Thiên Chỉ đuổi theo, gọi với theo cậu: “Dư Thâm Lam…Cậu sẽ còn quay lại chứ?”
“Cậu cứ đi theo bọn họ chơi vui vẻ đi.”
Dư Thâm Lam ôm chặt lấy Khương Hoan Du, trong tim lẫn trong đôi mắt bây giờ chỉ có hình ảnh của Khương Hoan Du.
Giang Thiên Chỉ nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, hy vọng rằng người vừa say chính là mình.
Có lẽ…Dư Thâm Lam cũng sẽ ôm cô ấy như vậy…
Một người bạn của Giang Thiên Chỉ đi ra ngoài, dùng khuỷu tay huých vào người cô ấy, nói: “Có phải người phụ nữ kia đang giả vờ không? Từ tối đến giờ tớ thấy cô ta trông chẳng vui vẻ với chúng ta chút nào, giống như là ai đang thiếu cô ta mấy trăm vạn vậy.”
Giang Thiên Chỉ làm bộ không để tâm mà cười rộ lên: “Không thể nào, chị ấy là chị gái của Khương Việt.
Chúng ta mau vào trong thôi.”
Lâm Tiểu Nhu tìm được một tư thế thoải mái rồi dựa vào sofa tiếp tục cắn hạt dưa, dự định cắn xong đĩa hạt dưa này sẽ trở về nhà.
Khương Việt trông rất ảo não, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Lâm Tiểu Nhu dùng ngón tay bóc hạt dưa đưa cho Khương Việt, trấn an cậu ta: “Cậu cứ yên tâm, chị cậu cũng đâu phải lần đầu tiên uống say đâu.”
“Không phải, người em lo lắng không phải chị em.”
“Vậy cậu lo lắng cái gì?”
“Em lo cho Dư Thâm Lam.
Chị không biết chị em mà uống say thì sẽ thành cái bộ dạng gì đâu……”
Sự lo lắng của Khương Việt thật sự không thừa chút nào.
Khi Khương Hoan Du thật sự uống say, cô thường bị chóng mặt và nôn mửa suốt.
Chẳng hạn như lúc này, Dư Thâm Lam thật sự vất vả đỡ Khương Hoan Du vào xe rồi đưa cô về nhà của mình.
Còn chưa vào cửa, Khương Hoan Du đã nôn ra rồi.
Trước cửa nhà là một bãi nôn lớn.
Dư Thâm Dư cố gắng nhấc Khương Hoan Du từ mặt đất lên, ôm cô đi vào trong phòng ngủ, sau đó tới phòng tắm để lấy khăn bông và nước.
Vài phút sau, Dư Thâm Lam đi từ trong nhà tắm đi ra đã thấy Khương Hoan Du ghé vào mép giường bắt đầu rầm rì.
Đến gần mới thấy, khăn trải giường lẫn sàn nhà cạnh giường lại có một bãi nôn nữa.
Khương Hoan Du thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm nhũn như hồ nhão.
Cô chỉ muốn nôn, chỉ muốn đem tất cả những thứ trong bụng nôn sạch ra.
Người ưa sạch sẽ như Dư Thâm Lam một tay cầm chậu rửa mặt một tay cầm khăn lông đứng trước bãi nôn kia.
Phòng không mở cửa sổ, không có cửa thông gió, mùi nôn cùng với mùi cồn xộc lên thiếu chút nữa làm cậu cũng muốn nôn hết ra.
Tuyệt đối không có lần sau nữa.
Chỉ cần còn có cậu ở đây, Khương Hoan Du tuyệt đối không có cơ hội uống rượu lần thứ hai nữa.
Dư Thâm Lam đặt chậu rửa mặt cùng khăn lông xuống, thật cẩn thận bước qua bãi nôn kia rồi đỡ Khương Hoan Du dậy.
Ý thức của Khương Hoan Du không được rõ ràng lắm, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Dư Thâm Lam, cô đưa tay ra ôm lấy gương mặt cậu.
Khương Hoan Du cười ngây ngô một lúc, sau đó ngẩng đầu lên hôn cậu.
Thân thể của Khương Hoan Du rất nóng, đôi môi của cô lại càng nóng hơn.
Cô chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Dư Thâm Lam một chút, xúc cảm mềm mại cực kỳ giống với những giấc mộng mà cô từng mơ trước đây.
Dư Thâm Lam cứng đờ người, dường như cũng quên phải đáp lại như thế nào.
Cậu cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Khương Hoan Du, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng từ chóp mũi cô, nóng nóng, lại còn ngứa ngáy, giống như những sợi lông vũ phất phơ trêu trọc trái tim cậu.
Lúc Dư Thâm Lam có phản ứng lại, Khương Hoan Du liền buông lỏng ra, đôi mắt mê man rồi nhắm chặt lại, nụ cười trên môi cũng tắt đi.
Lần này cô thật sự ngã xuống, mặc kệ Dư Thâm Lam gọi như thế nào, cô cũng vẫn không nhúc nhích.
Sau đó còn ngáy nhẹ, bộ dạng say rượu giống hệt Khương Việt.
Dư Thâm Lam ngồi sững lại một lúc lâu bên mép giường, sau đó đứng dậy giúp Khương Hoan Du chỉnh lại tư thế nằm, đặt cô lên gối rồi đắp lại chăn cho cô.
Khương Hoan Du ngủ thiếp đi, gương mặt hồng nhuận đỏ ửng lên.
Dư Thâm Lam nhìn vào liền như bị cô mê hoặc.
Khương Hoan Du rất xinh đẹp.
Lúc trước khi còn đi học cô không mấy khi trang điểm, trông cô vừa đẹp lại vừa thanh tú.
Chỉ cần nhìn vào gương mặt cô, không mấy ai có thể tưởng tượng được thật ra cô chính là một cô gái cục cằn.
Dư Thâm Lam không kìm lòng được mà vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán tinh xảo của Khương Hoan Du, giống như là đang phác họa tác phẩm nghệ thuật cậu yêu thích nhất vậy.
Chỉ khi cô ngủ thiếp đi như vậy, cậu mới dám tới gần cô hơn một chút.
Cậu rất muốn đến gần cô, nhưng vì lý do nào đó, cậu luôn cảm thấy giữa hai người như có một bức tường ngăn cách.
Càng muốn tới gần, khoảng cách càng thêm dãn