Editor: YuuHôm nay về nhà khá muộn, Lâm Tiểu Nhu vào trong nhà liền phát hiện trong nhà có bật đèn sáng.
Cô ấy vừa thay dép vừa gọi Đào Tử Khiêm: “Đào Tử Khiêm, anh về rồi à?”
“Hẳn là anh nên nói những lời này mới phải nhỉ?”
Giọng nói của Đào Tử Khiêm từ phòng khách vang lên, nghe có vẻ nặng nề, còn có chút khó chịu.
Lâm Tiểu Nhu thay dép xong đi vào trong, cô ấy liếc mắt nhìn thấy trên bàn trà xếp một đống các loại thuốc bổ khác nhau, lập tức đoán ra cái gì đó, hỏi: “Hôm nay mẹ anh lại tới đây à?”
Đào Tử Khiêm vốn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính.
Anh ta học chuyên ngành kinh tế, hiện tại đang làm việc trong ngành sản xuất, thường ngày cũng khá bận rộn lại phải thường xuyên tăng ca, nếu không phải tăng ca thì lúc trở về cũng đã khuya.
Lúc này anh ta đặt cái máy tính bảng trên tay xuống, giọng nói có chút trách móc Lâm Tiểu Nhu: “Buổi chiều mẹ anh tới, anh gọi điện thoại cho em mãi mà không được.”
“Điện thoại em vẫn luôn để tắt tiếng nên không biết có người gọi tới.
Buổi chiều em đi tìm Hoan Du, vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô ấy nên cũng không xem điện thoại.”
“Vừa nãy cô ấy đưa em về?”
“Không, là Khương Việt.
Mà anh có biết không, buổi tối Hoan Du uống say, một ly đã gục rồi, quá mất mặt.”
Lâm Tiểu Nhu cười rộ lên, cô ấy đi đến ngồi xuống bên cạnh Đào Tử Khiêm định kể cho anh ta chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng Đào Tử Khiêm lại ngồi dịch sang bên cạnh.
Đào Tử Khiêm nói: “Sao em cứ suốt ngày đi với bọn họ thế, hôm nay còn chơi đến muộn như vậy mới trở về? Mỗi lần nghe em nói đi ra ngoài đều là đi cùng với Khương Việt.”
“Hôm nay em chỉ về muộn một chút thôi mà, không được sao?” Lâm Tiểu Nhu cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả: “Em đâu biết hôm nay anh về sớm như vậy.
Hơn nữa, ngày nào anh cũng bận rộn với công việc, em không ra ngoài cùng với bọn họ, chẳng lẽ mỗi ngày phải ở nhà như hòn vọng phu à?”
“Vậy em có biết mẹ đã chờ em cả buổi chiều không?”
“Mẹ chờ em cả một chiều không phải lại muốn khuyên em sinh con rồi nhìn chằm chằm em uống mấy cái thuốc Trung linh tinh này hay sao.”
“Lâm Tiểu Nhu, mẹ anh cũng chỉ là muốn tốt cho em.”
Lâm Tiểu Nhu cười khẩy: “Là vì muốn tốt cho nhà anh mới đúng, sợ rằng em làm tuyệt tử giống nòi nhà anh.”
“Lâm Tiểu Nhu, em ăn nói cẩn thận một chút.” Đào Tử Khiêm tức giận ném cái máy tính bảng xuống ghế rồi đứng dậy, gần như muốn chỉ vào mặt Lâm Tiểu Nhu để nói chuyện.
Lâm Tiểu Nhu cũng không cam lòng chịu yếu thế mà đứng lên, nhìn thẳng vào Đào Tử Khiêm, hỏi anh ta: “Anh mỗi ngày đều bận công việc đến nửa đêm mới về, sáng sớm lại rời khỏi nhà, em có thể hiểu cho anh.
Nhưng anh cũng đừng có dùng chút ít thời gian rảnh của mình để chỉ trích em làm cái gì không đúng được không?”
“Vậy em cảm thấy em làm cái gì cũng đều đúng sao? Buổi tối mẹ nói với anh lần trước bà dậy sớm nấu mì với nước cốt xương heo cho em, một miếng em cũng không ăn còn đổ đi nữa.
Em không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng sao?”
“Đào Tử Khiêm, anh bây giờ là muốn cãi nhau với em đúng không?!”
Đôi mắt của Lâm Tiểu Nhu bắt đầu đỏ lên, Đào Tử Khiêm lại lảng tránh sang chuyện khác: “Mẹ anh là mẹ anh, không khó để em tôn trọng bà ấy một chút.”
“Em tôn trọng bà ấy, nhưng bà ấy có tôn trọng em không?” Lâm Tiểu Nhu rất thất vọng, mấy năm nay cô ấy và Đào Tử Khiêm cũng chỉ vì mẹ của anh ta mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Lần nào cũng như lần nào, đều là Đào Tử Khiêm trách mắng cô ấy vì không làm tròn bổn phận.
Anh ta trước nay đều không đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ một chút.
Đào Tử Khiêm cảm thấy cãi nhau như vậy thật chẳng vui vẻ chút nào, không để lại một câu liền trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trước khi kết hôn, Lâm Tiểu Nhu thật sự không hiểu vì sao người ta vẫn gọi hôn nhân là “nấm mồ của hạnh phúc”, giờ đây thì cô ấy thật sự hiểu rõ rồi.
Hôn nhân chính là một tòa thành vây chặt cô ấy ở bên trong.
Mặc kệ cô ấy giãy giụa như thế nào cũng không bao giờ cho cô ấy cơ hội để hít thở.
Cô ấy và Đào Tử Khiên cũng đã yêu nhau được bảy, tám năm, từ trung học đến đại học, từ bộ đồng phục đi học cho đến áo cưới.
Chỉ là bây giờ, cô ấy đã không còn nhớ rõ bộ dạng anh ta đã yêu cô ấy như thế nào nữa.
Lúc này Lâm Tiểu Nhu cũng hoàn toàn không nhớ được chút nào, lần cuối bọn họ ăn cơm cùng nhau là bao giờ, lần cuối anh ta nắm tay cô ấy là từ bao giờ.
Thì ra tình yêu dù đẹp đến thế nào cũng sẽ bị phai tàn bởi hiện thực phũ phàng.
Sáng sớm mùa thu trời vô cùng mát mẻ.
Khương Hoan Du nằm ngủ ở trên giường, chăn không che kín người nên vừa lơ đãng một cái liền bị gió lạnh làm cho tỉnh ngủ.
Cô khó khăn mở mắt ra, với tay tìm được cái chăn bị mình đá sang một bên, sau đó kéo nó lên che lại người mình.
Trên người lập tức cảm nhận được sự ấm áp, nhưng cổ họng lại vô cùng khô khốc, đầu cũng thấy choáng váng.
Khương Hoan Du nằm trên giường vật lộn với cơn khát một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ngồi dậy đi tìm nước.
Khương Hoan Du rời khỏi giường, dùng cổ tay gõ nhẹ vào đầu mình rồi đi đến phòng bếp lấy trong tủ lạnh ra chai nước khoáng.
Cơn lạnh băng đi qua không chỉ làm dịu cơn khát mà còn khiến Khương Hoan Du nổi da gà, cũng đã tỉnh táo hơn vài phần.
Cô một hơi uống cạn chai nước, cảm thấy trong nhà có chút kỳ lạ.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước xả vải, đặc biệt rất thơm.
Khương Hoan Du theo hương thơm đi tới ban công, cô phát hiện ra thảm cửa nhà mình cùng với khăn trải giường đều đang được phơi ở ban công.
Cửa sổ ban công mở ra một nửa,