Editor: YuuTu La Tràng (*), đúng là Tu La Tràng mà.
(*) Tu La Tràng: là một ngôn ngữ Phật giáo, đề cập đến hố tử thần giữa A-tu-la (cõi thần).
Mọi người thường sử dụng “Tu La Tràng” để mô tả chiến trường bi thảm.
Sau này nó bắt nguồn từ ý nghĩa của “một người đàn ông đang vật lộn để chết trong tình huống khó xử” (Nguồn: baike.baidu.com)
Đồng nghiệp kia vừa nói xong, mọi người đều sôi nổi ồn ào hẳn lên, nháo nhào muốn tác hợp cho Dư Thâm Lam và Giang Thiên Chỉ.
Giang Thiên Chỉ chỉ đứng đó, vô cùng ngượng ngùng.
Mà Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam ——
Khương Hoan Du trợn tròn mắt dò hỏi Dư Thâm Lam chuyện gì đang xảy ra.
Dư Thâm Lam lúc này cũng hoàn toàn không ngờ tới chuyện này lại xảy ra.
Cậu lo lắng giải thích với Khương Hoan Du: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, bọn họ đều hiểu lầm rồi.”
“Cậu với cô ta hiểu lầm hay không hiểu lầm tôi không có hứng thú để biết.”
Khương Hoan Du tức giận, phủi tay muốn rời đi, nhưng Dư Thâm Lam đã kịp thời giữ chặt cô lại.
Cậu kéo Khương Hoan Du vào trong lồng ngực mình, nói với mọi người: “Mọi người thật sự hiểu lầm rồi.
Người tôi nói đến không phải là Giang Thiên Chỉ.”
Mọi đang đang ồn ào lập tức dừng lại, có chút ngây ngốc.
Khương Hoan Du bất ngờ bị Dư Thâm Lam ôm chặt trước mặt mọi người như vậy, nhất thời không biết phải phản ứng lại như thế nào.
Dư Thâm Lam cúi đầu nhìn cô, sau đó nói với đồng nghiệp của mình: “Người con gái tôi thích, chính là cô ấy.
Họ Khương.
Không phải Giang trong sông nước, mà là Khương trong sinh khương (*)”
(*) Sinh khương: củ gừng.
Cậu cũng thì thầm vào tai Khương Hoan Du: “Chính là Khương, Khương Hoan Du.”
Khương Hoan Du hoàn toàn ngây người.
Mọi người ở đây đều vô cùng xấu hổ, đặc biệt là Giang Thiên Chỉ.
Cô ấy cảm thấy dường như bị tát một cái thật mạnh vào mặt, một chút mặt mũi đều không còn nữa.
Tất cả mọi người trong phòng khám đều biết, cô ấy thích Dư Thâm Lam, cô ấy cũng đang theo đuổi cậu nữa.
Bây giờ thì thật sự bị vả vào mặt rồi.
Giang Thiên Chỉ cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó còn muốn lật đổ Khương Hoan Du thêm một lần nữa.
Cô ấy hỏi Dư Thâm Lam: “Thì ra cậu với chị ấy không chỉ là tình cảm chị em, mà còn là tình cảm nam nữ.
Cậu thật sự thích chị ấy sao?”
Dư Thâm Lam không nhìn cô ấy, cậu thừa nhận: “Đúng.”
“Nếu cậu đã có người mình thích, tại sao còn muốn trêu chọc tôi chứ? Mời tôi đi ăn rồi đi xem phim nữa, còn nói những lời ái muội với tôi, rốt cuộc là có ý gì hả?”
Giang Thiên Chỉ rơi nước mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương, giống như cô ấy thật sự bị người khác vứt bỏ.
Trong mắt các đồng nghiệp, cô ấy chính là một cô gái vô tội bị Dư Thâm Lam chơi đùa.
Một người đáng thương như vậy, ai nhìn vào cũng đều cảm thông.
Dư Thâm Lam hoàn hoàn toàn không ngờ Giang Thiên Chỉ sẽ nói mấy lời dối trá như vậy, cậu lập tức phủ nhận: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy hả? Tôi chưa từng làm một cái gì trong những điều cậu nói.”
“Đó là bởi vì trước mặt chị ấy nên cậu mới không dám thừa nhận đúng không?” Giang Thiên Chỉ tiếp tục không buông tha cho cậu.
“Những gì tôi không làm thì tôi cũng không cần thừa nhận.”
Dư Thâm Lam mặt không biến sắc, chỉ có đôi mắt nhìn Giang Thiên Chỉ đã thêm vài phần chán ghét.
Khi Khương Hoan Du nghe Giang Thiên Chỉ nói những lời đó, vốn dĩ đã đang bực tức, cô thật sự muốn vứt bỏ Dư Thâm Lam đi.
Nhưng lại thấy Dư Thâm Lam kiên quyết phủ nhận như thế, cô mặc kệ sự tình như thế nào, dù sao cũng là trước mặt các đồng nghiệp, cô không thể để Dư Thâm Lam mất mặt được.
Dù thế nào, cũng phải nói giúp Dư Thâm Lam vài lời.
Khương Hoan Du tràn đầy tự tin hỏi Giang Thiên Chỉ: “Xin lỗi, cô nói bạn trai tôi mời cô đi ăn xong còn đi xem phim nữa.
Nhưng mỗi ngày cậu ấy đều ở bên cạnh tôi, làm gì có thời gian mà mời cô chứ?”
“…Đó là vì tôi không đồng ý cậu ấy.”
“Người thông minh đều có thể nhìn ra cô thích bạn trai tôi, thử hỏi ở đây không ai nhìn ra chứ.
Bạn trai tôi mời cô, cô hẳn là muốn mà còn không được, tại sao lại không đồng ý?”
“Tôi ——”
“Tôi với bạn trai tôi đã quen nhau nhiều năm như vậy, cậu ấy là loại người như nào tôi chính là người biết rõ nhất.
Cậu ấy chắc chắn không phải loại người gửi tin nhắn ái muội cho cô rồi chơi đùa cô như cô vừa nói.
Cô Giang, tôi hy vọng cô đừng bao giờ bịa đặt linh tinh như vậy nữa.
Đương nhiên cô nói dối cũng không làm sao cả, dù sao tôi cũng không quan tâm, bởi vì tôi căn bản sẽ không tin.”
Từng chữ “bạn trai tôi” phát ra từ miệng Khương Hoan Du đều làm Dư Thâm Lam vô cùng sửng sốt.
Sau khi cô nói xong, nhìn Dư Thâm Lam, nói: “Đi thôi, chúng ta nên về nhà.”
Dư Thâm Lam ngoan ngoãn gật đầu, để Khương Hoan Du kéo mình đi, mở cửa rời khỏi phòng hát.
Giang Thiên Chỉ bị Khương Hoan Du nói một hồi, hai mắt đều đỏ hồng lên, bây giờ người nhận sự xấu hổ lại là cô ấy.
Mặc dù quần chúng ngồi xung quanh ăn dưa không rõ sự việc bên trong, nhưng đúng thật có thể nhìn ra, ngày thường Dư Thâm Lam đối với Giang Thiên Chỉ không nóng cũng không lạnh, đều là Giang Thiên Chỉ mặt nóng mông lạnh dán vào cậu.
Người đồng nghiệp vừa mới nói linh tinh về mối quan hệ của bọn họ trộm vỗ vào miệng mình, thật sự thiếu chút nữa thành chuyện lớn rồi.
Quả nhiên, lúc nói chuyện không thể thêm mắm thêm muối vào được.
Dư Thâm Lam bị Khương Hoan Du kéo từ trong KTV đi ra.
Hai người đi tới thang máy trong bãi đỗ xe, lúc này Khương Hoan Du mới buông tay Dư Thâm Lam ra.
Biểu cảm của cô lúc này không thể so với vừa rồi.
Bây giờ cô vô cùng tức giận, vô cùng khó chịu.
Dư Thâm Lam khẽ mở miệng, nói: “Chị…”
“Câm miệng.” Khương Hoan Du liếc cậu một cái: “Tôi đã nói tôi không có hứng thú nghe chuyện của cậu với cái cô đồng nghiệp kiêm bạn cùng lớp kia.”
Dư Thâm Lam thấy Khương Hoan Du có vẻ là thật sự tức giận, thậm chí còn tức giận hơn lúc vừa nãy, quả thật đã đạt đến cảnh giới của cơn thịnh nộ.
Cậu không hiểu sao, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Dường như Khương Hoan Du càng tức giận bao nhiêu, cậu càng vui mừng bấy nhiêu.
Khương Hoan Du bảo cậu câm miệng, cậu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Có một vài lời cần nói, vẫn là đợi đến lát nữa rồi nói.
Nhưng điều Khương Hoan Du không ngờ tới chính là cô bảo Dư Thâm Lam câm miệng, Dư Thâm Lam thật sự ngậm miệng lại, ngay cả giải thích cũng không thèm nói.
Trên đường về nhà, Dư Thâm Lam không nói gì, Khương Hoan Du lại càng tức giận hơn.
Cô điên, thực sự điên, điên muốn chết.
Khương Hoan Du lái xe đưa Dư Thâm Lam về thẳng nhà.
Xe dừng ở trước cửa, Khương Hoan Du lạnh lùng nói: “Tới nhà cậu rồi.
Về sau đừng nhờ tôi làm tài xế nữa, bây giờ chi phí xăng dầu rất đắt.”
Dư Thâm Lam không thể nhịn được, nhưng lại cảm thấy trong xe không phải chỗ để nói chuyện, liền cố tình che bụng mình lại, giả vờ khó chịu, nói: “Chị…Em đau bụng.”
Khương Hoan Du vốn đang giả vờ thờ ơ lạnh nhạt, thấy Dư Thâm Lam đột nhiên như vậy, cô cũng lo lắng theo: “Làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn bình thường sao?”
“Em không biết…Chị có thể đỡ em vào trong trước được không, sau đó em sẽ tự chăm sóc bản thân mình, sẽ không làm phiền tới chị…” Dư Thâm Lam dường như thật sự toát mồ hôi lạnh, hơn nữa những lời cậu nói đều khiến Khương Hoan Du thật sự băn khoăn.
Khương Hoan Du bị đánh bại, nói: “Đừng nói nữa, để tôi đỡ cậu vào.”
Khương Hoan Du tắt xe rồi