Editor: YuuBà dì tuyệt vời của Khương Hoan Du đến thật đúng lúc.
Ở nhà Dư Thâm Lam không có thứ đó.
Không để cho Khương Hoan Du rời đi, cậu tự mình lái xe đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua nó.
Khi trở về, Khương Hoan Du đã ngủ say.
Dư Thâm Lam đặt mọi thứ xuống rồi bước qua chúng.
Cậu đi tới đắp chăn cho Khương Hoan Du, nhưng hành động nhỏ đó đã đánh thức Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du vẫn còn ngái ngủ.
Cô ngồi dậy, dụi mắt, nói: “Cậu về rồi sao?”
“Vâng, em…Em không biết chị sử dụng nhãn hiệu nào, nên đã mua rất nhiều.
Chị có muốn…Vào phòng tắm trước không?”
Khương Hoan Du tỉnh táo ngay lập tức.
Cô nhanh chóng rời khỏi giường, sợ rằng mình sẽ làm bẩn ga trải giường của Dư Thâm Lam.
Cô lúng túng đứng ở cạnh giường, nói: “Tôi không nghĩ mình nên ngủ trên giường của cậu.
Nhỡ đâu nó bị bẩn thì sẽ rất khó giặt.
Hơn nữa…Để một thằng con trai như cậu giặt nó có hơi ngại.”
“Không sao, dù sao em cũng đã từng giặt nó một lần rồi mà.” Dư Thâm Lam nói.
Cậu nhìn Khương Hoan Du đứng chân trần trên sàn nhà, liền tiến tới để cô dẫm lên mu bàn chân của mình.
Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần.
Khương Hoan Du vẫn đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Dư Thâm Lam, cô lúng túng cúi đầu, vô cùng xấu hổ.
“Lúc đó…Cậu giặt ga trải giường sao?”
Dư Thâm Lam ôm Khương Hoan Du vào trong lòng, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, nói: “Vâng, trong lúc giặt ga trải giường, vừa buồn lại vừa tức giận.
Chị xem chị đã làm gì với em lúc đó chứ.”
Bốn năm trước, bọn họ đã làm chuyện không thể diễn tả được.
Cả Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du đều không có kinh nghiệm, Khương Hoan Du ra rất nhiều máu, máu nhuộm đỏ cả cái ga trải giường.
Khương Hoan Du cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại chuyện đó.
Bây giờ Dư Thâm Lam lại nhắc đến nó nhiều lần như vậy, hơn nữa lời nói dường như đều muốn trách cứ sự thờ ơ lạnh nhạt của Khương Hoan Du đối với cậu năm đó.
Khương Hoan Du mềm lòng, xin lỗi cậu: “Tôi luôn biết rằng mình có lỗi với cậu.
Thật ra tôi cũng rất buồn, tôi buồn không kém cậu đâu.”
Dư Thâm Lam sửng sốt.
Cậu hơi buông lỏng Khương Hoan Du ra, nhưng Khương Hoan Du lại ôm chặt cậu ngay lập tức.
Cô dựa vào lồng ngực cậu, nói: “Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, và nó đã thay đổi con người tôi từng chút một.
Trước đó, dù có thích cậu nhiều đến mức nào, tôi cũng đã quyết định sẽ không nói ra bất cứ lần nào trong cuộc đời mình.”
“Chị…Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy quá nhiều ví dụ về sự đau khổ trong tình yêu.
Tôi sợ, tôi sợ ở bên cạnh một người nào đó.
Khi tôi dành quá nhiều cảm xúc cho người đó rồi cuối cùng không nhận lại một chút gì, tôi sợ mình sẽ đánh mất chính mình.
Tôi rất ích kỷ, tôi cũng muốn được yêu, nhưng tôi không muốn trải qua thử thách.
Vì vậy, khi lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cố che giấu những cảm xúc trong tim mình lại.
Nếu không có sự cố vào đêm đó, có lẽ sẽ chẳng ai biết tới nó.”
“Chị…”
“Nếu lúc nào cậu rảnh, tôi sẽ đưa cậu tới gặp người đó.
Sau khi gặp người đó, có thể cậu sẽ hiểu tôi hơn.
Nếu cậu hiểu, thì…Hãy tha thứ cho sự tàn nhẫn của tôi đối với cậu trước đây.”
Dư Thâm Lam ôm chặt Khương Hoan Du, cảm nhận được cô đang ở trong vòng tay mình.
Cậu muốn nói rằng cậu đã tha thứ cho cô từ rất lâu, nhưng giờ cậu không còn sức để nói nữa.
Cậu chỉ muốn dùng sức mạnh duy nhất của mình để ôm Khương Hoan Du thật chặt.
Cậu sẽ không bao giờ để mất cô trong cuộc đời nữa.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Dư Thâm Lam thức dậy trước.
Cậu liếc nhìn điện thoại của mình, đã đến lúc phải thức dậy.
Lúc ngủ, Khương Hoan Du đều ngủ không được sâu.
Dư Thâm Lam cẩn thận nhấc chăn lên, sợ sẽ đánh thức cô.
Sau khi thay quần áo, đánh răng rửa mặt trong phòng tắm xong, Dư Thâm Lam bước tới giường.
Khương Hoan Du vẫn đang ngủ.
Cậu không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô khẽ giãy giụa một chút rồi lại lăn ra ngủ tiếp, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cậu khẽ mỉm cười, rồi đứng dậy đi tìm chìa khóa dự phòng, đặt nó ở trên tủ cạnh giường ngủ.
Tiếng động phát ra từ bên ngoài của Dư Thâm Lam đặc biệt nhẹ nhàng, Khương Hoan Du dần tỉnh lại sau khi cậu rời đi.
Trong một căn phòng xa lạ cùng một chiếc giường xa lạ, sau khi Khương Hoan Du tỉnh táo lại, điều đầu tiên cô làm chính là kiểm tra xem có bị dây rớt gì ra vào đêm qua không.
May mắn thay, ga trải giường vẫn còn sạch sẽ.
Cô không muốn bạn trai phải làm điều đó vào ngày đầu tiên sau khi bọn họ bắt đầu hẹn hò.
Khương Hoan Du nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn.
Có lẽ Dư Thâm Lam đã tới chỗ làm.
Một chiếc chìa khóa được đặt ở trên tủ cạnh giường ngủ.
Dư Thâm Lam đã gửi tin nhắn cho cô, nói rằng đó là dành cho bạn gái của cậu.
Khương Hoan Du một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc chìa khóa, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời.
Khương Hoan Du không ở lại nhà Dư Thâm Lam quá lâu, cô đã rời đi sau khi dọn dẹp mọi thứ.
Ngày hôm qua trước khi rời khỏi nhà mình, nhà bếp vô cùng bừa bộn, bây giờ cô cần phải nhanh về nhà để dọn dẹp.
Trong giờ nghỉ trưa, Dư Thâm Lam đã xin nghỉ làm vào buổi chiều.
Trong lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, một đồng nghiệp nam đi tới trêu chọc Dư Thâm Lam: “Tiểu Dư, xin nghỉ để đi hẹn hò với bạn gái sao? Tôi không ngờ mắt nhìn người của cậu cũng không tệ nha.
Mặc dù bạn gái của cậu có lớn tuổi hơn, nhưng trông cô ấy rất trẻ trung và xinh đẹp.”
“Vậy sao?” Dư Thâm Lam nghĩ tới Khương Hoan Du, mỉm cười, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Cậu bây giờ đã có một người bạn gái xinh đẹp như vậy ở cạnh, còn Tiểu Giang, thật đáng tiếc…Tôi nghe nói sáng nay cô ấy đã xin từ chức, cậu nghĩ có phải vì…”
Giang Thiên Chỉ không đến làm việc vào sáng nay, một y tá khác đã tới hỗ trợ Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam cũng không quan tâm đến chuyện riêng của Giang Thiên Chỉ, vì vậy cậu cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật sự quá xấu hổ khi gặp nhau.
Những điều Giang Thiên Chỉ nói vào tối qua thật sự đã làm xấu đi hình ảnh của Dư Thâm Lam.
Bây giờ, Dư Thâm Lam thậm chí còn không muốn gặp lại cô ấy.
“Cho dù có là gì đi chăng nữa, đó cũng là việc riêng của cô ấy, không liên quan đến tôi.”
“Cậu cũng thật sự rất tàn nhẫn đó.
Mọi người đều có thể nhìn ra cô ấy thích cậu, mỗi ngày đều tận tình chăm sóc cậu, vậy mà cậu một chút cũng không hề quan tâm tới người ta.”
“Cô ấy không nói rõ ràng rằng tôi đã từ chối cô ấy.
Ngày thường tôi cũng cố gắng lảng tránh và phớt lờ cô ấy, tôi không nghĩ mình đã làm sai chuyện gì cả.”
“Nhưng trong chuyện tình cảm thì làm gì có đúng sai chứ?”
Đồng nghiệp kia thở dài, mở tủ ra lấy quần áo để thay.
Dư Thâm Lam đã thay đồ xong, cậu nghĩ đến lời nói vừa rồi của đồng nghiệp kia, lặng lẽ đóng cửa tủ quần áo lại.
Đúng, trong chuyện tình cảm thì làm gì có đúng sai chứ.
Cậu nhớ tới những gì Khương Hoan Du đã nói tối qua, cô hy vọng cậu sẽ