Editor: YuuBởi vì hôn mê thời gian dài, lại thêm mới vừa mới tỉnh lại, cơ thể Dư Thâm Lam vẫn còn rất yếu.
Cậu không nói chuyện được lâu, cả người cũng mất sức.
Khương Hoan Du đắp lại chăn cho cậu, ngồi bên cạnh nhìn cậu ngủ.
Cô cứ nhìn vào gương mặt cậu như vậy, không dám chớp mắt.
Dường như cô chỉ cần chớp mắt một cái, cô sẽ lại không tìm thấy cậu nữa.
Dư Thâm Lam dường như không thay đổi quá nhiều trong những năm qua, ngoại trừ gương mặt trở nên góc cạnh hơn, nhưng tinh thần thiếu niên trên cơ thể cậu vẫn như vậy.
Khương Hoan Du nhớ tới khi mình còn học lớp 12, cô thường xuyên vừa đi vừa nhìn quyển từ điển tiếng Anh.
Lúc đó, Dư Thâm Lam có khi sẽ đi xe đạp lướt qua người cô, mỉm cười nhắc nhở cô: “Chị, đi đường thì đừng phân tâm, cẩn thận đụng phải tường đó.”
Cơn gió lúc đó dường như cũng mang theo cái sự ngây ngô đặc thù của tuổi trẻ, và những thứ còn đọng lại trong ký ức chính là hơi ấm đơn thuần.
Dư Thâm Lam đang ngủ thiếp đi khẽ giật mình.
Tay cậu từ trong chăn vươn ra nắm chặt lấy tay Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du nhìn cậu giống như là đã tỉnh lại, liền hỏi: “Không ngủ được sao? Mới chỉ mấy phút trôi qua thôi.”
Dư Thâm Lam nhìn cô, khẽ lắc đầu, thoạt nhìn vẫn còn muốn ngủ tiếp.
Cậu nói: “Anj muốn nắm tay em lúc ngủ.
Em vừa mới suy nghĩ gì vậy, cả người đều ngẩn ra.”
“Em vừa mới nghĩ, anh phải nhanh chóng bình phục để còn xuất viện.
Anh còn chưa dạy em đi xe đạp đâu.”
“Được, chờ anh xuất viện, anh sẽ dạy cho em.”
“Ngủ đi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Vậy anh ngủ nhé.”
“Ừ.”
Khương Hoan Du hôn lên mu bàn tay Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại.
Mấy ngày Dư Thâm Lam nằm viện, Từ Uyển Khanh và Khương Hoan Du đều túc trực bên cậu.
Bởi vì lần trước hai người nói chuyện không được thoải mái với nhau, mấy ngày nay chỉ ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, đều không nói gì với nhau.
Khương Hoan Du vẫn tỏ ra lịch sử, dù thế nào đi chăng nữa, Từ Uyển Khanh vẫn là mẹ của Dư Thâm Lam, cô không thể coi bà là không khí được.
Nhưng Từ Uyển Khanh lại coi Khương Hoan Du như không khí, điều này khiến Khương Hoan Du cũng không còn cách nào khác.
Cô không thể lấy gương mặt nóng bỏng của mình đi tiếp cái mông lạnh của Từ Uyển Khanh được.
Dư Thâm Lam dần bình phục vẫn luôn để tâm đến mối quan hệ của hai người họ, cậu cũng biết tại sao họ lại như vậy.
Chỉ là bây giờ…Cậu không biết nói với Khương Hoan Du như thế nào về chuyện của Như Nhược Thủy.
Dư Tiên Thiều là ba cậu, cậu cảm thấy hổ thẹn với Khương Hoan Du, thấy áy náy thay Dư Tiên Thiều.
Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du dường như có sự ăn ý ngầm với nhau, cả hai đều tránh nhắc đến chuyện của Như Nhược Thủy và Dư Tiên Thiều.
Một tuần sau, Dư Thâm Lam gần như đã hồi phục hoàn toàn.
Buồn chán ở trong phòng bệnh hồi lâu, Khương Hoan Du quyết định đưa cậu đi tản bộ trong vườn hoa ở dưới sân.
Ở tầng dưới cùng của khu nội trú có một khu vườn nhỏ, không khí khá thanh tịnh, chỉ là trời đang vào đông, mặt cỏ bị cắt trụi.
Ánh nắng chiều mùa đông khá tốt, Dư Thâm Lam ngồi trên ghế trước bãi cỏ, Khương Hoan Du đem một cái chăn lông đến khoác lên người cậu.
Dư Thâm Lam nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống cùng.
“Chúng ta chỉ có thể ở đây một lúc thôi, lát nữa trời nổi gió thì phải trở về phòng.”
Khương Hoan Du ngồi xuống, chỉnh lại chăn cho Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam nhìn cô, thở dài bất lực: “Mấy ngày nay anh luôn có một loại ảo giác.”
“Ảo giác gì?”
“Anh cảm giác mình như đang bị giam cầm trong nhà tù, chuyện này không thể làm, chuyện kia cũng không thể làm, đến gió nổi lên cũng không thể ngồi đây được.”
Khương Hoan Du bị chọc đến bật cười, lập tức ôm lấy mặt Dư Thâm Lam, tinh nghịch hỏi: “Bảo Bảo đâu? Bảo Bảo đang ở đâu chứ?”
Dư Thâm Lam đột nhiên lần mò đến bụng dưới của Khương Hoan Du, xích lại gần cô, hơi thở ấm áp của cậu lượn lờ bên tai cô.
Giọng nói của cậu rất trầm, lại vô cùng nghiêm túc.
Cậu nói: “Bảo Bảo vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, đang ở đây.”
Trái tim Khương Hoan Du đập nhanh hơn bởi nhịp thở của Dư Thâm Lam, vô thức đỏ mặt.
Cô vội vàng đẩy cậu ra, quay mặt sang chỗ khác, che giấu sự ngại ngùng của mình.
Dư Thâm Lam kéo cô lại gần, nghiêng đầu hôn cô, khiến cô không có chút sức lực nào để kháng cự.
Trong cơn gió lạnh đìu hiu, nụ hôn của cậu vô cùng ấm áp, khiến cô không khỏi rung động.
Từ một nụ hôn phớt biến thành một nụ hôn sâu.
Khi đầu lưỡi chạm vào nhau, Khương Hoan Du không khỏi run lên.
Cô lùi lại một chút, đỏ mặt nói: “Vẫn đang ở bên ngoài đó…”
“Nhưng anh không thể nhịn được.”
“Em không giúp được đâu, anh vẫn đang là bệnh nhân đó.”
“Ai nói bệnh nhân không thể hôn người yêu trước mặt mọi người được chứ?”
“Em nói.
Mà đang ở khu vực đông người, anh không xấu hổ, nhưng em xấu hổ.”
Khương Hoan Du cố tình giãn khoảng cách ra với Dư Thâm Lam một chút, vụng trộm bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch của mình, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười ngọt ngào.
Dư Thâm Lam không còn cách nào khác, đành phải nắm tay cô, lẳng lặng nhìn cảnh tượng yên bình trước mắt.
Thời gian trôi qua, hai người đột nhiên im lặng một cách khó hiểu.
Những ngày này, Khương Hoan Du vẫn luôn muốn nói chuyện với Dư Thâm Lam về Như Nhược Thủy.
Nhưng cô không có can đảm.
Cô muốn biết cậu nghĩ gì, nhưng cô lại không dám tìm hiểu.
Sau một thời gian dài vật lộn, Khương Hoan Du cảm thấy, có lẽ bây giờ có thể hỏi Dư Thâm Lam một chút.
Chỉ là khi cô đang định hỏi, Dư Thâm Lam có chút trầm lặng hỏi: “Có phải em và mẹ anh đã nói chuyện gì đó đúng không?”
Khương Hoan Du có hơi giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Dư Thâm Lam: “Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”
“Biểu hiện của hai người mấy ngày nay như thế nào, anh đều nhìn ra được.
Bà ấy chắc chắn đã nói với em điều gì đó, sau đó, có phải hai người đã cãi nhau đúng không?” Dư Thâm Lam mỉm cười, như thể muốn mình nhìn như không có chuyện gì.
“Mẹ anh đã nói gì với anh sao?”
“Không, anh đoán vậy.
Anh biết cả em và mẹ anh đều nóng nảy, chỉ cần bên kia nói ra những lời không đúng ý, liền sẽ nhao nhao lên.”
“Vậy, anh có biết em với mẹ anh bởi vì chuyện gì mà cãi nhau không?”
Dư Thâm Lam không trực tiếp trả lời.
Thay vào đó, cậu siết chặt lấy tay Khương Hoan Du, rồi nói từng từ một: “Bởi vì ba anh, bởi vì chị họ của em.”
“Thâm Lam…” Khương Hoan Du vô thức gọi tên cậu, rồi cô chợt nhận ra, người con trai trước mặt mình dường như đã biết tất cả mọi chuyện, và cậu còn có thể nhìn ra rõ ràng mọi thứ.
“Làm sao bây giờ, anh thật sự cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa day dứt.
Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy chị họ của em, cho nên anh càng không có cách nào có thể tha thứ cho ba anh.
Ông ấy đã hủy hoại cuộc đời của một người con gái, hủy hoại hai gia đình…Thậm chí, anh không biết phải làm thế nào khi em đối mặt với ba anh.
Ông ấy không phải người khác, ông ấy là ba anh…”
“Đừng nghĩ như vậy, em…Em chưa