Editor: YuuSau khi phục vụ Lâm Tiểu Nhu xong, bảo mẫu chuyên nghiệp Khương Hoan Du đã trở lại bệnh viện, trên tay còn mang theo nửa cái bánh kem mà Lâm Tiểu Nhu đã cắt ra.
Trời đã về khuya, trong khu nội trú không có người nào đi lại.
Y tá đang ngồi ở bàn trực lặng lẽ viết báo cáo, khi nhìn thấy Khương Hoan Du, cô ấy mỉm cười chào hỏi với cô.
Khương Hoan Du mỉm cười đáp lại.
Khi cô đi đến phòng của Dư Thâm Lam, cô nhìn thấy Dư Tiên Thiều ở ngoài hành lang.
Mấy ngày nay, Dư Tiên Thiều thỉnh thoảng có đến gặp Dư Thâm Lam một chút, nhưng hai ba con đều không nói gì nhiều.
Ông ấy nghĩ rằng Dư Thâm Lam đang trong trạng thái khá tốt, ông ấy thường không ở lại lâu và rời đi rất sớm.
Bước chân của Khương Hoan Du dừng lại, Dư Tiên Thiều cũng nhìn thấy cô.
Đêm khuya, ở tầng dưới trong khu nội trú chỉ còn mấy ngọn đèn đường sáng rực rỡ.
Dư Tiên Thiều ngồi ở rìa bồn hoa, thần sắc có vẻ hơi mệt mỏi.
Ông cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên mỉm cười, nói với Khương Hoan Du: “Trước kia chú đã từng nghe chị họ của cháu nhắc đến cháu.
Cô ấy nói khi cháu được sinh ra, là cô ấy đã đặt tên cho cháu.
Ban đầu đó chỉ là một cái biệt danh, không nghĩ sau này cái tên đó lại được đặt trong hộ khẩu, rồi trở thành tên thật.”
Khương Hoan Du đứng bên cạnh Dư Tiên Thiều, nghe ông nói về Như Nhược Thủy, trong lòng hết sức phức tạp.
Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và lý trí nhất có thể.
Cô lạnh lùng nói: “Thì ra đến những chuyện như vậy chị họ cũng nói cho chú biết.”
Dư Tiên Thiều im lặng một lúc, rồi hỏi Khương Hoan Du: “Cô ấy…Vẫn khỏe chứ?”
Khương Hoan Du lập tức không thể giữ được sự bình tĩnh và lý trí nữa.
Cô nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó, thật sự không kìm được mà chất vấn Dư Tiên Thiều: “Chú nghĩ chị ấy có thể khỏe được sao? Chú đã khiến chị ấy trở thành tiểu tam bị mọi người chỉ trích, nhưng chị ấy vẫn cố chấp mê muội mà không chịu tỉnh ngộ.
Vì chú, chị ấy đã tự tử rất nhiều lần, cuối cùng chị ấy bị điên rồi!”
Dư Tiên Thiều chấn kinh, vội vàng đứng lên hỏi: “Cháu nói cái gì?”
“Cháu nói, chị ấy bị điên rồi.
Chị ấy từ một cô gái được người người tán dương, là một cô gái tốt bụng, giờ thì biến thành một người phụ nữ bị người ta quẳng đi.”
“Tại sao có thể như vậy chứ —— Chú thậm chí còn không biết.
Tại sao cô ấy lại trở thành như vậy?!”
“Chú hỏi cháu, chẳng lẽ chú không nên tự hỏi chính mình một chút sao? Lúc trước người nhà chị ấy tới nhà chú tìm chú, tại sao chú lại đóng cửa không ra? Nếu chú chịu đến nhìn chị ấy một chút, khuyên nhủ chị ấy, có lẽ chị ấy có thể buông xuống được, có lẽ sẽ không biến thành như bây giờ…”
Dư Tiên Thiều lần nữa chấn kinh, gương mặt ông tràn đầy sự hoài nghi: “Người nhà cô ấy tới tìm chú? Nhưng sau khi chia tay với cô ấy, chú đã chuyển đi ngay lập tức…Chú thậm chí còn không biết về chuyện đó.”
Khương Hoan Du nhìn bộ dạng của Dư Tiên Thiều lúc này không giống là nói dối.
Cô đột nhiên cảm thấy, chuyện của năm đó có lẽ không vốn như cô vẫn nghĩ.
“Chú là ba của Dư Thâm Lam, cháu nên gọi chú một tiếng chú Dư.
Chú Dư, chú có thể nói cho cháu biết, lúc trước chuyện của chú và chị họ cháu rốt cuộc là như thế nào không? Chị ấy thật sự phá hoại gia đình của chú sao?”
“Không phải, cô ấy vô tội, cô ấy không biết cái gì cả.”
Dư Tiên Thiều ngồi xuống rìa bồn hoa một lần nữa.
Ông ôm mặt, tự trách mình, hối hận, đau buồn, tất cả cảm xúc này đều cuốn lấy ông.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nói với Khương Hoan Du: “Chú đã gặp Như Nhược Thủy trong một lần dã ngoại vẽ vật thật.
Chú thích nghệ thuật, nhưng vì lý do gia đình, thêm nữa lại không có sự kiên trì, vì vậy chú chỉ coi đó là một sở thích.
Mà Nhược Thủy, cô ấy là sinh viên mỹ thuật, đặc biệt có tài năng, chú rất ngưỡng mộ các tác phẩm của cô ấy.
Về sau quen biết, ban đầu chúng ta chỉ trò chuyện về những vấn đề nghệ thuật, nhưng càng trò chuyện lại càng ăn ý, chúng ta đều có tình cảm khác với nhau.
Chú với vợ chú bây giờ, là trong nhà ép duyên, chú không có tình cảm với cô ấy.
Cho đến khi gặp được Nhược Thủy, mặc dù chúng ta có sự chênh lệch tuổi tác rất lớn, nhưng tình yêu vẫn đưa chúng ta đến với nhau.
Chú biết mình đã có gia đình, nhưng chú vẫn dành cho Nhược Thủy tình yêu thiêng liêng của mình.
Chúng ta yêu nhau, nhưng từ đến cuối không chính thức ở bên nhau.”
“Chị họ cháu có biết chú đã kết hôn và có một đứa con không?”
“Không, cô ấy không biết.
Ngay từ đầu, khi biết mình thích cô ấy, chú sợ cô ấy bởi vì chú đã kết hôn mà không liên lạc với chú nữa, cho nên chú đã nói dối cô ấy.
Vì vậy, sau khi vợ chú biết chuyện giữa chú và cô ấy, vợ chú đã tới gặp cô ấy, và cô ấy đã không thể tiếp nhận được chuyện đó.
Khi vợ chú biết cô ấy, bà ấy đã lập tức đi tới trường học của cô ấy, khiến cô ấy gặp khó khăn khi phải đối diện với các bạn cùng lớp.”
“Sau đó, chú liền cắt đứt liên lạc với chị ấy?”
“Chú không còn cách nào khác.
Chú đã muốn ly hôn với vợ mình, nhưng vợ chú lại mang con trai ra ép bức chú phải ở lại.
Khi đó Thâm Lam mới 10 tuổi, chú không đành lòng để nó tiếp nhận tất cả mọi chuyện của thế giới người lớn.
Cho nên chú đã nghe theo vợ chú, bán nhà cửa rồi dọn đi, đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu.
Chú biết mình thật sự có lỗi với Nhược Thủy, đến lời tạm biệt cũng không thể nói được với cô ấy.”
Dư Tiên Thiều nói xong, hàng lông mày đau khổ nhíu chặt lại.
Ông nói: “Chú thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng vậy.
Chú thật sự không biết cô ấy đã không chịu được đả kích mà muốn tự tử.
Tất cả đều là lỗi của chú, là lỗi của chú…”
Khương Hoan Du nhìn người đàn ông đã hơn nửa trăm tuổi trước mặt mình đang tự trách bản thân, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời trách cứ ông.
Trước kia cô đã từng nghĩ, nếu để cô gặp được cái người đàn ông đã hại cả đời Như Nhược Thủy ra thành như vậy, cô nhất định sẽ đánh, sẽ mắng người đó, bắt người đó trả giá cho tất cả mọi thứ mà mình đã làm.
Nhưng bây giờ…Cô lại chỉ cảm thấy bất lực.
Loại cảm giác bất lực sâu sắc này đã đánh bại Khương Hoan Du.
Chuyện xảy ra năm đó, mọi người đều không phải cố ý phạm sai lầm, nhưng nó lại phát triển thành như bây giờ.
“Chú có thể đi gặp cô ấy không? Tình hình cô ấy bây giờ có lạc quan không?”
Dư Tiên Thiều hỏi Khương Hoan Du, đôi mắt tràn ngập sự quan tâm và tình yêu dành cho Như Nhược Thủy.
Khương Hoan Du cảm động, nhưng lại không dám đồng ý.
Cô không thể tự đưa ra quyết định được, bởi vì vấn đề này cũng liên quan đến Dư Thâm Lam.
“Trước tiên để cháu hỏi ý Thâm Lam đã ạ.
Mặc dù cháu hy vọng sự xuất hiện của chú có thể làm bệnh tình của chị cháu chuyển