Editor: YuuMùa đông chớp mắt đã qua đi, những ngày đầu xuân năm mới không đủ ấm áp lại tới.
Xuân qua đi thu lại đến, lại là một mùa đông nữa.
Một năm trôi qua nhanh chóng, như thể kim giây và kim giờ đều chạy nhanh gấp đôi so với trước đây.
Cái nắng ấm áp của mùa đông chiếu xuống, chiếu vào ngôi nhà vừa mới được cải tạo, tạo nên một khung cảnh ấm cúng lại yên bình.
Khương Hoan Du đang làm bánh trên bàn nướng bánh.
Cô mặc một chiếc áo len cao cổ, bên ngoài là một chiếc tạp dề màu nâu của riêng cửa hàng.
Mái tóc dài được búi thành một búi to ở sau đầu, giấu trong một chiếc mũ đầu bếp màu trắng.
Cốt bánh kem đã được nướng ở trong lò, lúc này cô đang làm kem phủ từ bơ, hai tay đều bận rộn lại vô cùng thuần thục.
Một năm không dài cũng không ngắn.
Vào mùa xuân, Khương Hoan Du cảm thấy buồn chán nên đã đăng ký một khóa học làm bánh, sau đó trở nên nghiện bánh kem và bánh quy.
Khóa học kết thúc, cô lại tìm hiểu bản thân thêm một thời gian dài, miệt mài nghiên cứu các sản phẩm mới mỗi ngày.
Cuối cùng, cô đã có một chút quyết định, rồi thuê một cửa hàng, mở ra một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình.
Đã từng hoang mang không biết mình có thể làm được cái gì, lúc này lại có thứ để làm, Khương Hoan Du cảm thấy mình tràn đầy hy vọng đối với lần bước chân vào đời đầu tiên này.
Tiệm mới được khai trương không lâu, có rất nhiều chương trình giảm giá.
Cho nên Khương Hoan Du mỗi ngày đều đầy ắp đơn hàng, đôi khi quá bận rộn, cô lại gọi Khương Việt tới làm nhân viên giao hàng miễn phí.
Lúc này, Khương Việt vừa đi giao bánh kem cho khách quen trở về.
Khương Hoan Du đang bận đánh bông whipping cream liếc nhìn cậu ta một cái, không tiếc lời khen ngợi cậu ta: “Về rồi sao, vất vả cho em trai của chị rồi.”
“… Chị chớ đừng khen em.
Chị khen em một câu, em liền cảm thấy có gì đó không ổn.”
Khương Hoan Du “shh” một tiếng, tiếp tục làm công việc đang dang dở trong tay.
Khương Việt tiện tay cầm một quả táo trên bàn lên, vừa gặm vừa nói chuyện với Khương Hoan Du: “Chị vẫn còn đơn hàng nữa sao? Có cần em đi giao nữa không?”
Khương Hoan Du dừng lại một chút, nói: “Không cần giao nó đi, có người sẽ đến lấy nó.”
“Nhìn xem có người tự đến lấy tốt biết bao.
Nếu mọi người đều tự đến lấy, em cũng không cần mỗi ngày phải đến làm nhân viên của chị.” Khương Việt gặm một miếng táo, nói.
Khương Hoan Du cố tình liếc cậu ta, rồi hỏi: “Chỗ này không còn việc gì nữa, em có muốn về trước không?”
“Chờ chị làm xong rồi chúng ta cùng trở về.”
“Chị… Buổi tối còn có chút việc.”
“Việc gì?”
Khương Việt nhìn bộ dạng của Khương Hoan Du lúc này như là đang che đậy điều gì đó, cảm thấy rất lạ.
Khương Hoan Du thật không có cách nào khác, cái thằng em ngốc nghếch của cô có cần nhất thiết phải hỏi rõ ràng như vậy không.
Cô chỉ có thể đuổi cậu đi: “Em mau về trước đi, chị làm như vậy là muốn tốt cho em.
Nếu không lát nữa ——”
Khương Hoan Du còn chưa nói xong, Khương Việt cũng chưa kịp hiểu Khương Hoan Du muốn nói gì, thì có người vừa nói vừa đi vào trong tiệm bánh.
“Hoan Du bé nhỏ của tớ, tớ tới rồi đây! Bánh kem của tớ làm xong chưa ——”
Lâm Tiểu Nhu vui vẻ bước vào, kết quả nhìn thấy Khương Việt đang đứng trước mặt, cô ấy lập tức ngẩn người ra.
Khương Việt cũng không ngờ mình sẽ gặp Lâm Tiểu Nhu, quả táo trong tay cậu ta thiếu chút nữa là rơi xuống.
Khương Hoan Du cũng thấy bất lực trước cuộc gặp mặt của hai người bọn họ.
Cô vừa mới bảo Khương Việt về trước mà…
Lâm Tiểu Nhu và Khương Việt đã không gặp nhau trong suốt một năm qua.
Trong một năm qua, ba mẹ Lâm Tiểu Nhu không thể nào chịu được khi thấy cô con gái mình không có chút động tĩnh nào.
Còn cô ấy thì đi du lịch vòng quanh thế giới đến hôm qua mới trở về.
Khương Việt không biết chuyện đó cũng là bình thường.
Ngoài ý muốn chính là như vậy đó, nó xảy ra khi người khác chưa kịp chuẩn bị gì.
Thấy Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, Khương Hoan Du cũng cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Khương Việt hoàn hồn trước.
Cậu ta đặt quả táo trong tay xuống, chỉnh lại quần áo, rồi nói với Khương Hoan Du: “Chị, em… Về trước.”
Khương Hoan Du gật đầu, Khương Việt cũng rời đi.
Cậu ta đi ngang qua bên người Lâm Tiểu Nhu, đột nhiên rất muốn dừng lại nhìn kỹ cô ấy một chút.
Đã rất lâu không gặp cô ấy, cô ấy có chút quen thuộc lại có chút kỳ lạ.
Nhưng Khương Việt vẫn không có can đảm, cũng không có dũng khí, chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà rời đi.
Sau khi Khương Việt rời đi, Lâm Tiểu Nhu mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Cô ấy đi tới bên cạnh Khương Hoan Du, hỏi: “Tại sao cậu không nói với tớ là Khương Việt đang ở đây?”
“Tớ làm sao biết được cậu sẽ tới vào lúc này chứ.
Nó vừa mới giúp tớ mang bánh kem đi giao, mấy ngày nay may mà có nó hỗ trợ.” Khương Hoan Du có chút tức giận, dường như có chút trách cứ Lâm Tiểu Nhu vì cô ấy đã bắt nạt em trai mình.
Lâm Tiểu Nhu cũng nghe ra, liền nói: “Nghe giọng điệu của cậu như vậy, dường như cậu vẫn còn trách tớ vì đã đối xử vô tình với Khương Việt sao?”
“Cậu nhìn em trai tớ biến thành cái gì rồi đó, trong một năm qua đều trở nên hốc hác hẳn ra.”
Lâm Tiểu Nhu không thể nào cãi lại, đành phải méo miệng tiếp nhận sự oán trách của Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du than thở, nói: “Sao cậu không tìm một cơ hội rồi từ từ nói chuyện với nó đi.
Đã qua lâu như vậy rồi mà nó vẫn không thể quên được điều đó.
Cậu dùng cách hoàn toàn biến mất trước mặt nó đối với nó hoàn toàn vô dùng.
Càng không thấy cậu, nó càng nghĩ đến cậu.”
Lâm Tiểu Nhu cũng có chút yếu lòng, bất lực nói: “Để hôm nào tớ thử xem.
Nhưng tớ cũng không biết đối mặt với cậu ấy như thế nào.
Cậu biết đó, tớ thật sự thấy áy náy với cậu ấy.”
“Này, muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông cởi ra.”
Khương Hoan Du nói như vậy, rồi đổi sang đề tài khác.
Cô cũng đã lâu không gặp Lâm Tiểu Nhu, liền hỏi cô ấy: “Thế nào, ra ngoài du lịch một chuyến, cảm giác không tệ lắm phải không?”
“Rất tốt, nhưng mà cô đơn lắm.
Lúc trước bảo cậu đi cùng với tớ, cậu lại hết lần này đến lần khác nói muốn học làm bánh.”
“Tớ không thích đi du lịch.”
Lâm Tiểu Nhu ngửa mặt lên trời than thở: “Trời ạ, ai có thể nghĩ tới sát thủ phòng bếp một thời, Khương Hoan Du, cuối cùng lại say mê mới việc nướng bánh chứ.
Đúng là không có cách nào có thể tưởng tượng được mà.”
Khương Hoan Du mất hứng trừng mắt với Lâm Tiểu Nhu, cảnh cáo: “Đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa.
Nếu không tớ sẽ lập tức ném cái bánh kem này vào thùng rác đấy.”
Lâm Tiểu Nhu cười hì hì.
Một năm trôi qua, sinh nhật Lâm Tiểu Nhu lại tới.
Lâm Tiểu Nhu đưa Khương Hoan Du cùng với cái bánh kem của cô tới một nhà hàng trên tầng thượng để ăn mừng sinh nhật.
Nhà hàng này mở trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng, khung cảnh được bố trí rất lãng mạn và ấm áp.
Hầu hết những người tới đây đều là những cặp đôi yêu nhau và bạn bè thân thiết, bầu không khí đặc biệt vui vẻ.
Lâm Tiểu Nhu kể với Khương Hoan Du về những điều thú vị đã xảy ra trong chuyến đi.
Khương Hoan Du mỉm cười, lắng nghe cô ấy nói.
Một cơn