Editor: YuuKhương Hoan Du vội vàng cầm lấy điện thoại lên, định bấm tắt video.
Cô cho là mình đã tắt rồi, sau đó tỏ ra như không có việc gì hỏi Thẩm Ngọc Lâm: “Mẹ, mới sáng sớm mẹ tới đây làm gì vậy?”
“Mẹ vừa mới ra chợ mua thức ăn, không ngờ lại gặp cô ba của con.” Thâm Ngọc Lâm cười ha ha, thoạt nhìn như có chuyện tốt vừa xảy ra.
Khương Hoan Du nghi hoặc: “Cô ba? Tại sao con không biết mình có cô ba nhỉ?”
“Là —— Thôi bỏ qua đi, có nói con cũng không nhớ nổi đâu.
Dù sao, có một người như vậy.
Cháu họ của cô ấy vừa mới về nước, ba mươi rồi nhưng vẫn còn độc thân.”
Khương Hoan Du nghe xong lập tức hiểu Thẩm Ngọc Lâm đang muốn nói gì, bảo sao bà lại gấp gáp đến đây như vậy, thì ra là đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho cô.
Thẩm Ngọc Lâm nói: “Mẹ với cô ba của con đã hẹn thời gian rồi, bảy giờ tối mai, con nhớ ăn mặc xinh đẹp rồi trang điểm vào nhé.”
“… Mẹ, mẹ nhìn con giống như sẽ đồng ý đi sao?”
“Việc này mẹ đã sắp xếp giúp con rồi, con cứ nghe theo mẹ là được.
Ôi, buổi sáng uống một bát sữa đậu nành lớn, mẹ đi vệ sinh trước đã.”
Thẩm Ngọc Lâm hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Khương Hoan Du.
Bà mặc kệ cô có đồng ý hay không, cứ hẹn trước rồi mới nói cho cô.
Khương Hoan Du bĩu môi, có chút bất lực.
Một năm nay, Thẩm Ngọc Lâm nghĩ trăm phương ngàn kế bắt Khương Hoan Du đi xem mắt, nhưng Khương Hoan Du đều không đồng ý.
Chuyện của cô và Dư Thâm Lam, tạm thời cô chưa có ý định nói cho Thẩm Ngọc Lâm biết.
Đương nhiên, việc Thẩm Ngọc Lâm giới thiếu đối tượng cho Khương Hoan Du, Khương Hoan Du không dám nói cho Dư Thâm Lam biết.
Cô không biết cái bình giấm nhỏ kia sau khi biết việc này sẽ ăn giấm thành cái dạng gì nữa.
Khương Hoan Du nhìn Thẩm Ngọc Lâm đi vào nhà vệ sinh, cô liền muốn nói với Dư Thâm Lam một tiếng rằng vừa nãy đột nhiên tắt video là vì Thẩm Ngọc Lâm tới.
Kết quả cô vừa cầm điện thoại lên xem thì giật mình thiếu chút nữa rơi máy xuống đất.
Video vẫn chưa ngưng, thời gian cuộc gọi vẫn nhảy, nhưng không còn thấy mặt của Dư Thâm Lam nữa.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một bức tường màu trắng, ngoài ra không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Khương Hoan Du nghĩ thầm, thảm rồi, chắc chắn bình dấm nhỏ kia đã nghe được cô sẽ đi xem mắt.
Cô tắt video đi, gửi tin nhắn cho Dư Thâm Lam.
—— Em không đồng ý với mẹ em mà, thật sự đấy
—— Anh giận rồi sao?
—— Mẹ em không biết chuyện của chúng ta nên mới tìm đối tượng cho em, điều này cũng dễ hiểu mà, đúng không?
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Dư Thâm Lam trả lời lại.
Khương Hoan Du gãi đầu, thoạt nhìn có chút bối rối.
Tiếng xả nước ở trong nhà vệ sinh truyền tới, Thẩm Ngọc Lâm mở cửa bước ra, trông có vẻ rất thoải mái.
Bà dặn dò Khương Hoan Du một lần nữa: “Nhớ buổi tối mai đó, ăn mặc đẹp một chút.”
“Mẹ, con không đi đâu.” Khương Hoan Du đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nói với Thẩm Ngọc Lâm.
“Ôi, con gái của tôi, con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Trước kia con cũng từng gặp mặt rồi trò chuyện với người khác rồi còn gì, bây giờ sao lại thế này, con dự định sống một mình suốt quãng đời còn lại sao? Con có phải không nghĩ đến mẹ buồn rầu vì con đến bạc cả đầu rồi không?”
“Mẹ không cần phải để ý đến chuyện của con đâu, con chưa vội.”
“Những người khác bằng tuổi con cũng đã làm mẹ rồi, con còn không thấy vội sao?”
“Không đâu, Lâm Tiểu Nhu không phải vẫn một mình sao?”
Thẩm Ngọc Lâm tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là nghẹn ngào: “Ít nhất Tiểu Nhu còn đã kết hôn!!! Hơn nữa, mẹ của con bé cũng rất nôn nóng, nói con bé không chịu tìm đối tượng.
Hai đứa các con ý, bảo sao có thể chơi thân với nhau như vậy, đến ý nghĩ cũng giống nhau.”
“Mẹ, hôm nay con rất nhiều việc, mẹ cứ về trước đi ạ.” Khương Hoan Du chớp mắt, đuổi Thẩm Ngọc Lâm đi.
Nhưng Thẩm Ngọc Lâm lại không chịu rời đi.
Bà kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống, ra vẻ nếu Khương Hoan Du không chịu nghe theo bà thì bà sẽ không đi.
Khương Hoan Du nhìn Thẩm Ngọc Lâm khoanh hai tay trước ngực, có vẻ không nghe được đáp án sẽ không rời đi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: “Mẹ, nếu con có bạn trai rồi thì sao…”
“Con có bạn trai rồi? Ai vậy? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?”
Thẩm Ngọc Lâm lập tức phấn khích, bật dậy khỏi ghế.
Khương Hoan Du mỉm cười không ngớt, chỉ nói: “Chỉ là… Có một người như vậy.”
“Người đó là ai thì cũng phải nói cho mẹ một tiếng chứ? Khi nào con dẫn người đó về nhà? Phát triển đến bước nào rồi?” Thẩm Ngọc Lâm lập tức nói như súng bắn đạn liên thanh.
Bà không ngừng hỏi, lại lập tức lắc đầu, nói: “Thôi, con đừng trả lời, dẫn người đó tới gặp mẹ một lần, mẹ sẽ tự hỏi.”
“Mẹ, chưa phải lúc, qua một thời gian nữa con sẽ ——”
Sự phấn khích trong lòng Thẩm Ngọc Lâm vừa bùng lên lập tức vị dội một gáo nước lạnh.
Bà thở phì phì chọc vào trán Khương Hoan Du: “Con đó, con chỉ biết gạt mẹ thôi!”
Khương Hoan Du thật sự thấy oan ức, cô rõ ràng đang nói thật mà, có chỗ nào gạt người chứ.
“Mẹ nói cho con biết, nếu con không dẫn người đó tới trước mặt mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không tin con!”
“Mẹ, con xin mẹ, thời điểm này mẹ đi quản Khương Việt đi.
Nó mới là người cần phải tìm đối tượng cho.”
“Em trai con còn bướng bỉnh hơn con.
Mấy cô gái mà dì với cô họ của con giới thiệu cho, nó không gặp tới một lần.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này lại tức giận với mẹ.”
Nhắc đến Khương Việt, Thẩm Ngọc Lâm lại tức giận.
Hai đứa con của bà sao có thể giống nhau như vậy chứ, không đứa nào nghĩ tới chuyện kết hôn sớm một chút.
Khương Hoan Du đã như vậy rồi, đến Khương Việt cũng vậy.
“Oan nghiệt mà, tôi thật sự sinh ra hai đứa oan nghiệt này.”
Mới sáng sớm Thẩm Ngọc Lâm đã phải ôm một bụng tức giận, cầm túi lên liền rời đi.
Hai đứa con thì không đứa nào chịu nghe lời, bà thì cũng già đi, tốt hơn hết vẫn nên đến tiệm làm tóc bên cạnh để cắt tóc.
Khương Hoan Du đưa mắt nhìn Thẩm Ngọc Lâm rời đi, chẹp miệng.
Cô lấy điện thoại ra một lần nữa, Dư Thâm Lam vẫn chưa trả lời cô.
Ai.
Khương Hoan Du thở dài.
Hay là chờ đến tối rồi dỗ dành cậu sau, bây giờ cô bận muốn chết.
Vừa tiến Thẩm Ngọc Lâm đi, Lâm Tiểu Nhu lại đi vào.
Cô ấy nhàn rỗi không có chuyện gì để làm, ở nhà lại suốt ngày phải nghe ba mẹ lải nhải, chi bằng ra khỏi nhà sớm một chút, còn có thể đến giúp Khương Hoan Du bận bịu.
“Hoan Du, cậu có cần tớ giúp gì không?”
“Cậu cứ đứng yên một chỗ là giúp tớ rồi.”
Khương Hoan Du nói đùa, Lâm Tiểu Nhu xắn tay áo lên, bĩu môi: “Hừ, có lòng tốt muốn giúp đỡ lại bị coi là lòng lang dạ thú.”
Khương Hoan Du chỉ mỉm cười, sau đó