Trần Thư Ý nhẫn nhịn làm theo lời mẹ chồng, lấy một chiếc khăn lau chùi nhà cửa đến khi mọi thứ trở nên bóng loáng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Hà Đông Quân từ nhỏ dưới nền giáo dục cổ hủ của bà Tuyết Mai, ngoài nói mấy câu đỡ đần Thư Ý ra thì không xen vào mấy chuyện khác, xem việc mẹ mình sai bảo vợ là việc hết sức bình thường.
Anh ta thấy Thư Ý tắm rửa xong liền đi đến bên cạnh, ân cần nắm tay cô đưa đến giường hỏi han:
"Còn đau nữa không?"
Trần Thư Ý là con người dễ dàng tha thứ, chỉ một chút quan tâm này khiến trái tim cô như được sưởi ấm, cười ngọt ngào nói: "Em không sao đâu, vết thương ngoài da thôi ngày mai là hết ấy mà.
"
Nói xong cô đưa mắt nhìn Hà Đông Quân, thấy anh không còn dáng vẻ lạnh nhạt với mình nữa mới mở lời.
"Chúng ta làm hòa đi được không? Anh biết em không có ý đó mà.
"
Hà Đông Quân từ trong lời nói của Thư Ý nghe ra sự ủy khuất trong đó, cánh tay nâng lên ôm lấy cô, dẫu sao anh ta vẫn còn yêu vợ không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với cô nữa, theo đó cũng lên tiếng nhận lỗi.
"Là tại anh không tốt.
"
Có được câu nói này, tảng đá đè nặng bấy lâu trong lòng Thư Ý như không cánh mà bay, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bức tường vô hình giữa hai người đã biến mất, sự nhiệt tình trước kia quay về, Hà Đông Quân lâu ngày chưa được gần gũi vợ bắt đầu có những cử chỉ thân mật.
Trong lúc đôi vợ chồng trẻ đang ân ái, cánh cửa phòng quên chưa chốt bất ngờ bị mở ra, giọng điệu chua ngoa của bà Tuyết Mai truyền đến.
"Sao cô không lau tủ bếp!.
"
Bà ta chưa nói hết câu thì bị hình ảnh trước mắt làm cho nghẹn họng.
Trên giường Trần Thư Ý cưỡi trên người Hà Đông Quân, cả hai đang cuồng nhiệt ôm hôn nhau.
Đáng lẽ ra như người khác khi thấy cảnh này sẽ ngại ngùng mà đi ra, nhưng bà Tuyết Mai lại đi ngược với lẽ tự nhiên đó, hùng hổ xông tới chỉ trỏ quát mắng:
"Người cô to như con tịnh ấy muốn đè chết thằng bé à? Xuống ngay.
"
Trần Thư Ý ngượng đỏ cả mặt vội vàng xuống khỏi người Hà Đông Quân.
Bà ta thương xót con trai mình trọng lượng cơ thể không bằng Thư Ý, đã thế còn bị cô đè lên trên người, chưa đợi con trai con dâu mở lời tiếng chửi xa xả lại tiếp tục vang lên:
"Bình thường cô cũng làm thế này đúng không? Chẳng trách từ khi kết hôn tới giờ Đông Quân ngày một gầy đi còn cô cứ béo quay béo cút.
"
Chuyện tốt bị phá hỏng, Hà Đông Quân dường như cũng khó chịu vì cách hành xử của mẹ mình, vừa chỉnh lại quần áo trên người vừa bước xuống giường kéo bà Tuyết Mai ra ngoài.
"Mẹ đây là phòng của vợ chồng con mà, với lại chuyện đó mẹ mặc kệ bọn con đi.
"
Bà Tuyết Mai vô lý nói: "Mặc kệ là mặc kệ thế nào? Có ngày con cũng bị cái con bé béo phì ấy làm cho ngộp chết.
"
Hà Đông Quân mặt mày nhăn nhó, không còn cách nào khác là hứa hẹn với bà Hà lần sau không lặp lại chuyện như thế nữa, bà ta mới chịu đi về phòng.
"Anh khóa cửa rồi.
" Hà Đông Quân chờ mẹ đi khuất, quay lại phòng cẩn thận khóa trái cửa sau đó ôm lấy vợ muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, nhưng Trần Thư Ý làm gì còn tâm trạng đó, cô kéo chăn lên đến cổ từ chối anh:
"Em buồn ngủ rồi.
"
Hôm nay cô lại được biết thêm một tính xấu nữa của mẹ chồng rồi, bà ấy cũng là người từng trải tại sao lại cư xử một cách thiếu tế nhị như này? Mà không phải dùng từ vô duyên mới đúng.
Mấy ngày sau công ty Thư Ý nhận được dự án mới, các bộ phận đều phải tăng ca để kịp tiến