Trần Thư Ý chưa từng nghĩ sau khi kết hôn bản thân lại trở thành người thiếu thốn thời gian tới như vậy, thân là chuyên viên phân tích chứng khoán công việc hàng ngày của cô rất bận rộn, đã thế còn cần phải thích nghi với việc sống chung cùng nhà chồng.
Cuộc sống cứ như vậy quay cuồng giữa công việc và gia đình, khan hiếm thời gian đến độ cô không nhớ lần cuối cùng về thăm bố mẹ đẻ là bao giờ nữa?
Vì chuyện xảy ra lần trước, Trần Thư Ý đã cố gắng rất nhiều dù có làm việc tới tận khuya cũng dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng.
Biết mẹ chồng có tính thích khoe mẽ với những người xung quanh, thỉnh thoảng, khi đi làm về Trần Thư Ý sẽ mang theo quà cho mẹ chồng khiến bà vui vẻ nói cười không ngớt, vì vậy cuộc sống mẹ chồng nàng dâu cũng bớt đi phần nào căng thẳng.
Nhưng có lẽ thứ Trần Thư Ý bỏ ra quá nhiều, khiến người ta mặc định rằng cô phải luôn làm như vậy, cho nên hôm nay khi cô tay không trở về nhà, bà Tuyết Mai lập tức trưng ra bộ mặt khó chịu, suốt cả buổi tốt cô làm bất kỳ cái gì cũng không thể khiến bà ta vừa ý, động tí là cáu bẳn chỉ trích.
"Cô không thể úp bát đĩa nhẹ nhàng được à? Hay là cô đang mượn chuyện này để chửi tôi?" Nguyễn Tuyết Mai kê ghế ngồi bên giám sát con dâu rửa bát, nghe tiếng bát đĩa va chạm vào nhau không vừa ý nói.
Trần Thư Ý dù ngốc cũng hiểu ra mẹ chồng đang kiếm cớ sinh sự với mình, nhưng phận làm dâu con như cô làm sao dám phản bác, chỉ có thể ngậm ngùi nói: "Con không có ý đó, con sẽ cẩn thận hơn.
"
Dứt lời cô liền cẩn thận từng chút một, hạn chế tiếng động phát ra nhẹ nhất có thể, Nguyễn Tuyết Mai không tìm được cớ bắt bẻ càng thêm chướng khí khó chịu chép miệng dậm chân làm đủ trò, nói chung từ khi Trần Thư Ý không mua đồ cho mình, bà ta liền không ưa cô.
Vốn dĩ rửa bát, dọn dẹp bếp núc không phải công việc khó khăn tốn nhiều thời gian, nhưng dưới cặp mắt soi mói của bà Tuyết Mai, Trần Thư Ý mất tận bốn giờ đồng hồ mới làm xong việc, cô lê thân thể nặng nề mệt nhọc về phòng, ấm ức này chẳng thể chia sẻ cùng ai.
"Em làm gì mà ở dưới đó lâu vậy?" Hà Đông Quân thấy vợ hơn mười giờ mới lên phòng, tắt máy tính đi rời ghế tiến đến ôm vợ định bụng ân ái một phen, không ngờ chưa kịp động tay đã bị Trần Thư Ý từ chối.
Trần Thư Ý không muốn ở trước mặt chồng mách lẻo, chỉ khéo léo nói sang chuyện công việc: "Em còn báo cáo cần phải xử lý gấp.
"
Hà Đông Quân nghe vợ nói có chút mất hứng quay người nằm xuống giường.
Trần Thư Ý thở dài, cô cũng muốn thân mật cùng chồng lắm chứ nhưng thời gian đâu cho chép cô được nghỉ ngơi?
Cô ngồi vào bàn làm việc, mười ngón tay thuần thục lướt trên bàn phím được một lúc liền bị suy nghĩ trong đầu làm cho phân tâm, ngoái đầu lại nhìn chồng cất lời:
"Nhà mình không thể thuê người giúp việc sao?"
Hà Đông Quân bật dậy: "Em đừng đem chuyện này nói với mẹ đấy nhé? Không mẹ lại cho rằng chúng ta chê bà.
"
Trần Thư Ý nhíu mày, thuê người giúp việc thì có gì là không tốt? Như bây giờ chẳng phải quá cực hay sao?
"Anh biết em có ý tốt, nhưng mẹ sống rất tiết kiệm hễ là việc có thể tự mình làm sẽ không bỏ tiền ra thuê người khác đâu.
" Hà Đông Quân đi lại chỗ Trần Thư Ý khom người ôm lấy cô khẽ nói.
Trần Thư Ý nâng tay chạm vào mu bàn tay chồng, anh đã nói vậy rồi cô biết nói cái gì nữa đây?
Cuộc sống đôi khi là như vậy đó muốn bỏ tiền mua chút thời gian nghỉ ngơi cũng không được phép.
Vì chỉ được chợp mắt có hai tiếng, Trần Thư Ý mang theo cặp mắt thâm quầng tới công ty, dọc đường đi gặp phải biết bao ánh mắt soi mói đổ dồn về phía mình.
Trần Thư Ý thở dài bỏ ngoài tai những lời dị nghị không hay về mình, chăm chỉ làm tốt công việc là được đâu cần quan tâm người khác nói gì về bản thân, thực ra bọn họ nói cũng có phần đúng sau khi cô kết hôn đã đánh mất đi một phần nhiệt huyết ban đầu, gương mặt đã không có điểm ưa nhìn còn càng ngày càng xám xịt hằn vết chân chim ai mà không để ý cho được.
Tới giờ tan làm Trần Thư Ý đang định đeo túi xách lên vai thì nhận được thông báo tăng ca từ cấp trên, cô mơ màng nghe thấy giọng điệu xỉa xói của mẹ chồng nhưng biết làm sao đây? Thời buổi kinh tế khó khăn có việc làm đã là một điều may mắn rồi cô đâu thể vì bữa cơm tối mà bỏ bê công việc được.
Trần Thư Ý nhanh chóng lấy di động ra nhắn tin nhờ chồng nói đỡ với mẹ một câu: "Hôm nay em phải tăng ca có lẽ phải qua chín giờ mới về