Sau nhiều ngày được Thư Ý tận tình chăm sóc, vết thương trên đùi Trịnh Nam Thành bình phục rất nhanh.
Nhưng có lẽ người đàn ông này đang mưu mô chuyện gì đó, ngày qua ngày đều trưng cái vẻ mặt đau đớn ra cho Thư Ý thấy, không những thế còn sai bảo đến quen miệng.
"Thư Ý anh muốn ra ngoài đi dạo một chút em đỡ anh đi."
Khi Thư Ý chuẩn bị mở miệng phản đối, anh lại chu môi nói: "Anh ở trong nhà đã một tuần rồi, em xem anh sắp bị tách khỏi xã hội rồi."
Thư Ý nhăn nhăn đầu lông mày, đây là kiểu theo đuổi mà anh nói sao? Có giống không? Những nghĩ là một chuyện làm lại là một chuyện khác, tính cách cô vốn dĩ hiền lành không biết từ chối ai cho nên đi đến bên sườn vòng tay qua đỡ eo anh.
Trịnh Nam Thành rất biết nắm bắt cơ hội, một tay lập tức đặt trên vai cô kéo hai người dính sát vào nhau, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình.
Thư Ý dưới nhiều lần tiếp xúc, dường như đã quen với việc gần gũi thân mật này, không hề tỏ thái độ hay phản kháng hành động quá phận này của Trịnh Nam Thành.
Có Thư Ý trợ giúp, chẳng mấy chốc Trịnh Nam Thành đã được như ý nguyện đứng dưới bầu trời trong xanh.
Anh nở nụ cười sáng xán lạn nhìn Thư Ý đắm đuối: "Trời đẹp quá."
Thư Ý nhìn Trịnh Nam Thành rồi lại nhìn quang cảnh xung quanh cảm thấy đâu tới mức phải thốt lên như vậy, cô nhàm chán đá đá viên sỏi dưới chân.
"Em cũng thế." Tự nhiên bên tai Thứ Ý nghe được thanh âm rất nhỏ từ chỗ Trịnh Nam Thành, khiến cô mơ hồ không chắc chắn.
Cô đưa mắt nhìn Trịnh Nam Thành lần nữa giống như để xác nhận.
"Đang khen em đấy." Trịnh Nam Thành không hề che giấu nhoẻn miệng cười.
"Xì." Thư Ý có cảm giác hai má mình biến thành trái cà chua rồi, nóng bừng bừng một cách xấu hổ.
Cô vội vàng đưa mặt sang chỗ khác tránh đi ánh mắt của anh.
"Ra ngoài cũng khá lâu rồi, về thôi." Trịnh Nam Thành ở dưới được một dạo, đưa tay qua nắm bàn tay Thư Ý khẽ nói.
Thư Ý không có ý kiến, đỡ anh từ ghế đá đứng lên trở về nhà.
Lúc hai người lên phòng vừa đúng mười giờ sáng, Thư Ý đỡ Trịnh Nam Thành ngồi xuống ghế:
"Em đi lấy thuốc."
Một lát sau cô quay lại với hộp đựng dụng cụ ý tế trên tay, bắt đầu quá trình bôi thuốc.
Lo lắng vải quần chạm vào vết thương, Trịnh Nam Thành mặc chiếc quần short khá rộng, Thư Ý nửa quỳ nửa ngồi dưới sàn nhà nhẹ nhàng vén gấu quần lên cao để lộ mũi khâu hình con rết.
Qua nhiều ngày miệng vết thương đã khép lại, bắt đầu quá trình đóng vẩy nên hơi ngứa, tay Thư Ý chạm vào khiến Trịnh Nam Thành sinh ra phản ứng không thỏa mái.
"Đau sao?" Ngón tay Thư Ý dừng lại, quan tâm hỏi.
"Có chút ngứa thôi." Trịnh Nam Thành nhẹ lắc đầu.
"Ngày mai bác sĩ hẹn tám giờ phải không?" Thấy anh nói không sao cô yên tâm tiếp tục phần còn lại, rồi vừa cất thuốc vào hộp vừa hỏi han.
Trịnh Nam Thành xác nhận, sau đó hơi đưa người về phía trước nói: "Đúng rồi, em đi cùng anh nhé."
Thực ra Trịnh Nam Thành có thư ký riêng mấy chuyện này không có cô đi cùng cũng không sao, nhưng khi thấy vẻ mặt mong chờ của anh cô lại do dự.
Đôi mắt hai người bất giác chạm nhau, trái tim giống như bị gặp phải chất xúc tác đập dồn dập.
Trịnh Nam Thành không kiềm chế được khống chế chiếc cổ của Thư Ý, hơi thở dồn dập kéo tới.
Ngay khi môi anh chỉ còn cánh môi cô một đốt ngón