Hà Đông Quân dường như cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình, vì vậy khẽ đưa mắt nhìn qua, nhận ra là Thư Ý biểu cảm anh ta có đôi chút kích động, mũi chân theo đó hướng về phía cô.
Đúng lúc này Trịnh Nam Thành khám xong mở cửa đi ra ngoài, cánh tay rất tự nhiên đặt trên eo Thư Ý:
"Về thôi em.
"
Thấy Trịnh Nam Thành, mọi hành động của Hà Đông Quân lập tức dừng lại, sau đó giống như chạy trốn quay trở về cung đường ban đầu.
"Có chuyện gì vậy?" Trịnh Nam Thành cảm giác Thư Ý mất tập trung, dựa theo tầm mắt cô nhìn theo nhưng lại không thấy cái gì đặc biệt, nhéo nhéo gò má bánh bao của cô quan tâm hỏi.
Thư Ý lúc này mới để ý tới Trịnh Nam Thành, giọng nói mang mác u sầu:
"Em vừa gặp Hà Đông Quân, qua nửa tháng không gặp anh ta thay đổi quá.
"
Cái thay đổi trong lời cô nói không phải về tính cách, mà là về vẻ bề ngoài.
Hà Đông Quân trước giờ luôn rất chú trọng ngoại hình, từ cách ăn mặc cho đến gương mặt đều phải toát lên vẻ đạo mạo sạch sẽ.
Điều gì khiến anh tha thay đổi một cách hoàn toàn như vậy?
Tuy Thư Ý và Hà Đông Quân đã ly hôn, cũng chẳng còn tình cảm dành cho anh ta nữa, nhưng quá khứ không thể chối bỏ, cô thực lòng không muốn thấy anh ta thảm hại.
Trịnh Nam Thành không phải loại người thích sân si soi mói tình địch, Hà Đông Quân thay đổi ra sao? Vì sao mà thay đổi? Anh hoàn toàn không rõ nguyên nhân, chẳng qua không muốn Thư Ý buồn lòng, lựa lời an ủi cô.
"Con người mà không vững tâm sẽ bị xã hội làm cho tha hóa thôi.
"
Thư Ý thời dài quyết định không để Hà Đông Quân làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nữa, cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Nam Thành mỉm cười : "Bác sĩ nói sao?"
"Không có gì đáng ngại.
" Trịnh Nam Thành vừa ôm Thư Ý đi ra cửa vừa nói.
Thật ra anh còn muốn giả bệnh thêm thời gian nữa, khi nào chắc chắn bắt được con thỏ nhỏ này mới yên tâm, nhưng bị bác sĩ vạch trần rồi còn đâu đành phải thừa nhận sự thật rằng vết thương đã ổn.
"Vậy thì tốt.
" Nghe vậy lòng Thư Ý bỗng trở nên nhẹ nhõm, cô đã nghỉ làm theo Trịnh Nam Thành một tuần rồi, anh không sao cô cũng nên quay lại công ty làm việc thôi.
Biết chân Trịnh Nam Thành có thể đi lại bình thường, thành ra số lần Thư Ý tới nhà anh mỗi ngày một ít đi, có những khi vài ngày không thấy mặt cô ở đâu, toàn là anh phải chủ động tới chỗ cô.
Trịnh Nam Thành ngồi trong phòng khách xem Thư Ý gõ máy tính làm việc, không ngừng nhớ nhung những ngày được cô quan tâm chăm sóc.
"Em nhiều việc vậy à? Ở công ty tăng ca về muộn giờ vẫn phải làm.
" Trịnh Nam Thành nhích người sát lại Thư Ý, ngón tay chơi đùa cùng mái tóc cô bất mãn nói.
"Em nghỉ một tuần rồi mà, lượng việc tồn lại nhiều quá.
" Thư Ý vẫn dán mắt vào màn máy tính, mà không hề biết mặt người nào đó đang bí xị.
"Bao giờ em mới xong.
" Trịnh Nam Thành vòng tay ôm cổ Thư Ý, môi ghé sát má cô hôn xuống.
Thư Ý chợt khựng lại, Trịnh Nam Thành là người rất biết thể hiện tình cảm, sau lần tiếp xúc thân mật ở nhà anh, liền tự cho mình cái quyền không đứng đắn hở ra một chút là đòi hỏi.
Thư Ý mím môi lườm anh: "Nếu anh không làm phiền thì một lát nữa là em xong rồi.
"
"Vậy hả?" Đôi mắt Trịnh Nam Thành phát sáng chủ động tránh xa Thư Ý:
"Thế em tập trung đi.
"
Hơi ấm quanh quẩn bên người đã không còn, Thư Ý ngừng tay nhìn sang thấy Trịnh Nam Thành đang nghiêm túc lướt di động, cánh môi nhẹ nhàng điểm một nụ cười.
"Ting! Ting.
"
Tiếng chuông cửa bất ngờ reo lên, Thư Ý định đứng lên ra xem