Đã một tuần trôi qua kể từ khi ông Hà mất, không khí trong nhà vẫn không khá hơn chút nào cả, khắp mọi ngóc ngách giăng mảnh tĩnh lặng tang thương.
Lo lắng mẹ chồng ở một mình cô quạnh, tối nào Trần Thư Ý cũng ở bên bầu bạn đến khi bà ngủ say mới trở về phòng làm việc.
Hà Đông Quân từ phòng tắm bước ra, thấy vợ khuya rồi còn cặm cụi làm việc, ánh mắt hiện lên tia thương xót cùng áy náy cất lời:
"Mẹ ngủ rồi hả em? Anh vô dụng quá đã không chăm lo được cho em, còn khiến em chịu nhiều vất vả.
"
Trần Thư Ý rời mắt khỏi màn hình máy tính, xoay người lại ngữ điệu có chút dỗi hờn nói: "Sau này anh không được nói những lời như thế này nữa, không em giận đấy.
"
Một khi cô đã lựa chọn gả cho anh, thì những việc liên quan đến anh cũng là việc của cô, cùng anh gánh vác chuyện gia đình đối với cô chẳng có gì vất vả cả.
Thấy thái độ của Trần Thư Ý, Hà Đông Quân vội vàng dỗ dành: "Anh không nói nữa em đừng giận, em ngừng tay một lát anh giúp em xoa bóp.
"
Nói rồi anh bước tới bên cạnh cô, dùng kỹ năng thiếu chuyên nghiệp của mình xoa bóp hai bên bả vai cho cô.
Trần Thư Ý hơi tựa đầu vào bụng Hà Đông Quân, thả lỏng cơ thể hưởng thụ sự chăm sóc ngọt ngào từ chồng.
"Chuyện tiền sinh hoạt hàng tháng anh xem nên đưa cho mẹ bao nhiêu?" Trần Thư Ý chợt nhớ tới lời mẹ chồng nói, mở miệng hỏi chồng.
Rồi sợ anh hiểu lầm ý tứ trong lời nói của mình, cô bổ sung thêm:
"Em không tính toán gì đâu, chỉ là lo nhà mình có nhiều khoản cần chi tiêu, đưa không được hợp lý.
"
"Đó là tiền em vất vả kiếm được, em cảm thấy đưa cho mẹ được bao nhiêu thì đưa, những khoản phát sinh khác anh lo được.
" Hà Đông Quân ngừng động tác, xoay chiếc ghế Thư Ý đang ngồi để cô đối diện với mình, khẽ khàng nói.
Anh biết so với cô số tiền mình kiếm được chẳng đáng bao nhiêu, nhưng thân là người đàn ông duy nhất trong gia đình, không những không lo được cho vợ đầy đủ đằng này còn bắt cô phải bỏ phần của mình ra để chi tiêu, anh đã cảm thấy bản thân mình kém cỏi lắm rồi sao dám bắt cô phải làm theo ý mình.
Chuyện tiền bạc luôn là vấn đề tế nhị, Hà Đông Quân đã nói vậy rồi Trần Thư Ý cũng không muốn đi quá sâu vào việc này nữa, tự quyết định vào ngày nhận lương sẽ đưa cho mẹ chồng một khoản để bà có thể chi tiêu thỏa mái.
Ba ngày sau, tài khoản của Trần Thư Ý hiện thông báo biến động số dư.
Cô nhìn số tiền lương tháng này tương đương với công sức bản thân đã bỏ ra khá hài lòng.
"Thư Ý mọi người bàn nhau lát nữa tan làm đi ăn liên hoan đấy, cô tham gia cùng cho vui nhé.
" Nữ đồng nghiệp ngỏ ý mời.
"Tôi không đi được rồi, để lần khác thôi.
" Sau chuyện lần trước tăng ca về muộn bị mẹ chồng chì chiết, Trần Thư Ý nào dám về muộn nữa đành phải nói lời từ chối.
Nữ đồng nghiệp có phần tiếc nuối: "Tôi thấy cô sau khi kết hôn liền trở thành người phụ nữ mẫu mực của gia đình rồi.
"
Trần Thư Ý không phản bác chỉ cười trừ cho qua, thực ra nhiều lúc cô cũng không hiểu nổi bản thân mình