Lạc Y Sương sau khi xuất viện liền cùng Dương Tử Văn đến đón Khải Trạch ở nhà ba mẹ Phương Hạo.
Khải Trạch lâu ngày không gặp mẹ vừa gặp đã bám dính không thôi, Lạc Y Sương để con trai ngồi trong lòng mình, cô quay sang nhìn ba mẹ anh nói.
“ Tối nay con và Khải Trạch sẽ về Mỹ, ba mẹ ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé ”
Mẹ anh bất ngờ nhìn cô gấp gáp nói “ Sao lại về mỹ? Có chuyện gì sao? Có quay lại không con? ”.
Lạc Y Sương nhìn bà lo lắng như vậy cô cũng hiểu nổi lòng của bà, bà mong anh và cô quay lại với nhau hơn ai hết, bây giờ lại như vậy tất nhiên bà cảm thấy lo lắng cũng phải.
“ Cảm thấy môi trường ở đây không tốt lắm nên không có ý định quay lại ạ ” Lạc Y Sương cũng thành thật mà nói với bà.
Mẹ Hàn liền hiện lên vẻ thất vọng nhìn Lạc Y Sương sau đó nhìn Khải Trạch ở trong lòng cô, rồi lại liếc mắt nhìn Dương Tử Văn đang ngồi ở gần cô.
“ Cũng không còn sớm nữa con xin phép ba mẹ ” Lạc Y Sương đứng lên bế theo Khải Trạch, cô lễ phép gật đầu chào ông bà sau đó mới quay lưng rời đi.
Đến khi bóng dáng cô khuất rồi, bà liền lấy điện thoại ra gọi cho Phương Hạo mắng một trận.
Đầu dây bên kia vừa Alo bà đã mắng một trận dài “ Cái tên tiểu tử thối, con làm gì Sương Nhi hả? Sao con bé đột nhiên lại đòi về mỹ, mẹ nói cho con biết, nếu con không mang con dâu về đây cho mẹ thì con cũng đừng về đây nữa, con bé còn nói sẽ không quay lại đây nữa, con nói xem, rốt cuộc con đã làm gì hả ”.
“ Mẹ nói cái gì? Không trở lại? ” Phương Hạo bên kia giọng bất ngờ lớn lên, anh cũng đứng bật dậy.
“ Ừ, tối nay con bé khởi hành rồi ” Mẹ anh thở dài nói với anh.
Phương Hạo nghe xong liền ngồi xuống, sao lại gấp đến vậy? Anh ngồi xuống ghế bản thân không ngừng đấu tranh tâm lí có nên chạy đến tìm cô không, vì anh nghĩ nếu cô ở lại đây anh vẫn có thể ngắm nhìn cô mỗi ngày nhưng nếu cô về mỹ rồi anh biết làm sao.
Anh vội cầm lấy áo vest lái xe chạy về nhà cô, anh nhận ra anh sai rồi, anh lựa chọn cách này là sai rồi, anh không nên đẩy cô cho Dương Tử Văn, không nên làm cô đau lòng như vậy, thật sự sai rồi.
Lạc Y Sương vừa bế Khải Trạch về liền bắt tay vào thu dọn hành lí, Khải Trạch không biết chuyện liền vu vơ hỏi cô.
“ Daddy có đi cùng chúng ta không mẹ? ”
“ Daddy không đi ” Lạc Y Sương vui vẻ trả lời thằng bé.
Dương Tử Văn lúc này mới mua thức ăn trưa về, vừa thấy cô, anh có chút do dự, anh không muốn hai người họ bỏ lỡ nhau, dù sao cô cũng không yêu anh, mẹ anh cũng tìm được ý trung nhân cho anh mấy hôm trước rồi.
“ Sương Nhi! Tháng sau anh kết hôn đấy, không chăm sóc em mãi được, em đi tìm Phương Hạo nuôi em đi” Dương Tử Văn lên tiếng nửa đùa nửa thật nói với cô.
Lạc Y Sương bất ngờ mở to mắt, không phải cô không biết tình cảm Dương Tử Văn dành cho mình, chỉ là bọn họ không có số kiếp làm vợ chồng, chỉ có thể làm bạn bè.
“ Hừ.
.
sắp có vợ liền bỏ quên cô em gái này, có phải anh muốn đuổi em đi lâu lắm rồi phải không? ” Lạc Y Sương bật cười lườm lấy Dương Tử Văn nói.
“ Chỉ có Phương Hạo mới nuôi nổi em thôi ” Dương Tử Văn nói với cô còn thè lưỡi chọc cười cô nữa.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt nganh cuộc trò truyện của hai người, Lạc