“ Bà xã! ” Phương Hạo lẽo đẽo theo sau cô vào bếp, với vẻ mặt vô cùng bất lực.
“ Ai là bà xã của anh? ” Lạc Y Sương không quay đầu lại mà tiếp tục rửa rau nấu đồ ăn trưa.
Phương Hạo đi lại ôm ngang eo cô, gục đầu lên vai cô sau đó liền lên tiếng “ Là Sương Nhi! Em chính là bà xã của Phương Hạo này, anh thật sự không có ai khác ”.
Lạc Y Sương bật cười khi thấy anh nói nhiều như vậy trong khi cô chỉ hỏi anh một câu “ Anh học thói nói nhiều của ai vậy? Của anh Á Đông phải không? ”.
Phương Hạo gật gật, tay vẫn ôm dính lấy Lạc Y Sương, cô cảm thấy thân hình sắp bị gãy ra làm đôi khi bị anh ôm chặt như vậy rồi.
Lạc Y Sương kéo tay anh ra, xoay người lại đối diện với anh, mỉm cười một câi liền nhéo lấy tai anh xách ra ngoài phòng khách, Phương Hạo đau đến nhăn mặt nhưng vẫn không dám la làng mà cãi lại với cô.
“ Có phải nếu em không nói về mỹ, anh cũng sẽ không bao giờ tìm em nữa không? ” Lạc Y Sương quát lớn khiến Phương Hạo giật mình theo cô.
“ Anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, là anh không đúng, không nên bỏ mặt em, không nên để em một mình.
Bà xã! Đừng về mỹ nữa nhé, mẹ con em đi rồi anh biết thế nào chứ ” Phương Hạo nắm thấy tay cô hôn lên đó mấy cái liền tha thiết nói.
Lạc Y Sương nhìn dáng vẻ này của anh thật sự không nhịn được cười “ Mặc kệ anh ”.
“ Bà xã! Anh sai rồi em muốn đánh muốn mắng đều tùy em, đừng bỏ mặt anh, anh không biết nấu cơm ” Anh nhìn cô vẻ mặt khẩn cầu.
“ Nói dối, phạt ” Lạc Y Sương nghe anh nói liền bật cười kí vào đầu anh một cái, anh mà không biết nấu cơm cái gì chứ, biết thừa luôn là đằng khác.
Phương Hạo ngơ ngác nhìn cô, thâm tâm cũng biết được cô bỏ qua cho anh rồi, tâm trạng liền vui vẻ nói “ Được vậy em phạt đi ”.
“ Vậy tối nay Phương Tổng ra sofa ngủ nhé ” Lạc Y Sương nở nụ cười nham hiểm nói.
Nghe xong anh liền sa sầm mặt, cái mặt chả khác gì cái đít nồi cả.
“ Đừng mà, anh không muốn hình phạt này ” Phương Hạo lắc đầu không đồng ý, hình phạt này dày vò còn hơn bị đánh nữa, anh không muốn thật sự không muốn.
“ Được rồi, đừng quấy nữa, để em nấu cơm ” Lạc Y Sương cười cười nói.
Cô đi vào bếp nấu cơm sau đó Phương Hạo ở ngoài phòng khách, vui vẻ nhìn cô ở trong bếp, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, tại sao lúc trước anh không nhận ra nhỉ? Gia đình hạnh phúc này vốn đã thuộc về anh lâu như vậy, vậy mà anh ngu ngốc lại đánh mất nó một thời gian dài như vậy.
Sương Nhi đối với anh lúc nào cũng tốt, cô luôn luôn bao dung tha thứ cho anh, dù là lúc trước hay bây giờ vẫn vậy, cô vẫn luôn chấp nhận bên cạnh anh dù anh đã từng làm cô tổn thương nhiều như vậy, cũng nhờ cô mà anh nhận ra tình yêu thật sự là gì, nhận ra anh yêu cô nhiều biết bao.
Bởi người ta hay nói, tình yêu chính là sự kiên trì của hai người, yêu một người không phải chỉ có sự nhiệt huyết, lòng can đảm mà còn là sự bao dung và tha thứ.
Lạc Y Sương chấp nhận ở bên cạnh anh, bao dung tha thứ cho anh, thì Phương Hạo anh