Phương Hạo và Chu Hạc Hiên như trở thành hai ông bố bỉm sữa, cả hai người đều đem toàn bộ công việc ở công ty mà về nhà làm để chăm sóc hai bà bầu.
Lạc Y Sương thai được 6 tháng vậy mà bụng cô lại chẳng to như người ta, từ ngày mang thai cô liền bị chuyển về ở căn biệt thự mà Phương Hạo mới mua, anh biết cô không thích căn biệt thự cũ vì có Mộc Đồng từng ở nên anh không muốn cô khó chịu nên đã đi mua căn mới vì anh đây không có gì ngoài tiền.
Cô được chăm sóc rất tận tình từng li từng tí, Khải Trạch sau khi biết mẹ có em liền đòi về với mẹ có nói cách mấy cũng không chịu ở với ông bà nữa, được anh đưa về xong bám lấy dính Lạc Y Sương đến nổi Phương Hạo khó chịu.
Anh liền đá sang phòng khác ngủ tránh làm phiền cô, hai cha con họ ở nhà như nước với lửa trong khi lúc trước hai cha con họ bắt tay nhau ăn hiếp Lạc Y Sương cô nha.
“ Phương Hạo! Em muốn ăn bánh trứng ” Lạc Y Sương ngồi trên sofa vẻ mặt đáng thương vô cùng, bình thường Phương Hạo không cho cô ăn linh tinh thức ăn ngoài mỗi lần muốn ăn cô đều năn nỉ đến cả rơi nước mắt.
Phương Hạo dừng tay lại nhìn sang Lạc Y Sương nhìn anh với vẻ mặt đáng thương liền lên tiếng “ Em đừng dùng vẻ mặt đó nhìn anh, không được là không được, tuần này em đã ăn hai lần rồi “.
Lạc Y Sương liền bĩu môi nhìn anh, cô giận dỗi đi vào bên trong bếp, không cho thì không cho, cô đây không thèm nữa, tối nay anh cũng đừng hòng ngủ với cô, cô sẽ tống cổ anh sang ngủ dí Khải Trạch.
Anh nhìn cô như vậy thật sự không đành lòng nhưng mà anh không chiều theo ý cô mãi được như vậy cô sẽ sinh hư mà đòi một tuần ăn mấy lần mất.
Phương Hạo gập lap top lại đi theo sau cô vào trong bếp.
Thấy cô định nhón chân lấy đồ liền hốt hoảng la lên “ Em đứng yên đó cho anh ”.
“ Muốn lấy cái gì sao không nói anh ” Phương Hạo vừa đỡ cô ngồi xuống ghế vừa nói.
Lạc Y Sương bị anh làm giật mình liền đừ người ra nhìn anh, Phương Hạo tuy mắng cô nhưng mọi cử chỉ hành động đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng đối với cô, Phương Hạo thay đổi đi rất nhiều, anh chăm lo cho cô từng chút, một cái đau của cô thôi anh liền cảm thấy như mười cái của mình vậy.
“ Hức! hức! Anh sao lại lớn tiếng thế hả ” Lạc Y Sương đột nhiên bật khóc với lí do đầy ngớ ngẫn, khiến Phương Hạo cũng luống cuống theo.
Từ lúc mang thau tới giờ anh đã biết rõ cô rất nhạy cảm nhưng không thể nào thích ứng được hết, chỉ đành chiều theo ý của cô để cô yên lòng hơn thôi.
Lạc Y Sương chỉ cần anh lớn tiếng một chút liền khóc, có khi anh thơm má cô một cái liền bị cô đánh không đỡ nổi.
“ Anh lớn tiếng với em khi nào vậy hả? Chẳng phải anh nói cần gì thì nói anh, sao em cứ tự ý vậy? Lỡ như không cẩn thận xảy ra chuyện thì thế nào hả? Em không lo nhưng anh thì khác “ Phương Hạo nâng giọng với cô, anh chiều cô riết cô sinh hư rồi không thể chiều