Mộ Tĩnh Nhi tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau, cô mơ hồ mở mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông đang ngồi trên sofa nhìn cô, trên người anh chỉ mặt chiếc áo choàng bông, Mộ Tĩnh Nhi liếc mắt sang chổ khác muốn nhấc chân đi xuống nhưng chân cô không nhấc được.
Bạch Á Đông thấy cô khó khăn liền đi lại có ý muốn bế cô xuống, nhưng vừa vươn tay ra đã bị cô gạt sang hướng khác một cách lạnh lùng liền nhíu mài.
Cô từ từ nhấc chân mình xuống, chuẩn bị đứng dậy thì Bạch Á Đông lên tiếng “ Để anh bế em ”.
“ Không cần ” Mộ Tĩnh Nhi dứt khoát nói, cô không muốn nhìn thấy anh, cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi để anh trêu đùa như vậy.
“ Em đừng bướng nữa được không? Em nghĩ em đi được chắc ” Bạch Á Đông thấy cô cứng đầu liền tức giận quát lớn, Mộ Tĩnh Nhi đứng hình nhìn anh, lúc này anh mới giật mình mà bình tĩnh trở lại.
“ Anh vui lắm đúng không? Vì tôi thích anh nên anh trêu đùa tôi như vậy rất vui đúng không? Bạch Thiếu như vậy là quá đủ rồi tôi không muốn thích anh nữa, chuyện tối qua chúng ta cứ xem như chưa có gì đi, sau này đừng gặp lại nữa ” Mộ Tĩnh Nhi nói xong nước mắt cũng rơi ra, cô vừa bước bước chân nặng nề lướt qua anh thì đã bị anh kéo lại ôm từ phía sau.
Bạch Á Đông hít mùi hương trên cơ thể cô sau đó liền dịu dàng nói “ Tĩnh Nhi nếu anh nói anh yêu em em có tin anh không? ”.
Mộ Tĩnh Nhi cứng đơ người khi nghe anh nói, thích gì chứ, nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì cô đây không cần, là do cô ngu ngốc nên cô sẽ chịu không cần ai phải chịu trách nhiệm cả.
“ Anh không có trêu đùa em, anh nhận ra anh thích em rồi, sợ em không đến Phương Thị tìm anh, sợ em thích người khác, anh đã suy nghĩ rất nhiều, thật sự xin lỗi Tĩnh Nhi cho anh một cơ hội được không? ” Bạch Á Đông xoay người lau nước mắt cho cô, thái độ vô cùng nghiên túc khiến Mộ Tĩnh Nhi trở nên nửa tỉnh nửa mê.
Cô vẫn không tin nổi anh thích cô, chỉ cho rằng anh muốn chịu trách nhiệm liền lên tiếng “ Á Đông nếu anh thật sự muốn dùng cách này để chịu trách nhiệm với em thì không cần đâu ”.
.
“ Được! Vậy em chịu trách nhiệm với anh đi, anh là lần đầu bị em lấy mất anh không biết đâu ” Bạch Á Đông gật gật đầu nói, khiến cho cô một phen hú hồn, cái tên này sao trẻ con quá vậy?
Mộ Tĩnh Nhi đứng bất động liền bị anh bế lên giường đ è xuống lúc này cô mới giật mình mà chống tay đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh so với cơ thể của cô thì muốn đẩy anh ra cực kỳ khó khăn.
“ Anh hỏi lại em có chịu trách nhiệm với anh không? ” Bạch Á Đông hôn lên môi cô rồi nói.
“ Có có anh đừng làm bậy ” Mộ Tĩnh Nhi nhìn anh lưu manh như vậy liền sợ hãi mà gật gù đồng ý.
Bạch Á Đông buông cô ra, hôn lên má trắng noãn của cô