Tôi không có thói quen uống rượu, xin lỗi cô!
- Thôi nào Diệp tiểu thư..
Thấy bạn mình bị chèn ép, Dương Thần khẽ cau mày, sau đó thì tiến lên nâng lấy ly rượu của mình cụng vào ly của Hà A Kỳ, tiếp đó là mỉm cười nói.
- Tôi thay Khả Như uống với cô một ly.
Nói xong liền uống cạn ly rượu.
Nhìn Dương Thần ngầu như vậy, Khả Như không khỏi trợn mắt.
Cậu ấy uống rượu giỏi vậy sao?
- Vị này là...
- Tôi là Dương Thần.
- Ồ cũng là họ Dương sao? Diệp tiểu thư đúng là rất biết chọn nha! Không lấy được người này thì có người khác thay thế, đúng là cao thủ, tôi quả nhiên mở rộng tầm mắt!
Nhìn cái nhêch môi đắc ý của ai kia.
Sau đó lại liếc mắt nhìn đám đông xung quanh bàn tán.
Khả Như có thể dễ dàng nhận ra bản thân sau cùng cũng mắc vào cái bẫy của con rắn độc này....
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Khả Như không biến sắc mà đáp.
- Tôi và cậu ấy là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.
Uống thay một ly rượu cũng không có gì là lạ.
Hay là đó giờ, Hà tiểu thư không có bạn nên không hiểu được cảm giác này?
- Rượu cũng đã uống xong, chào hỏi cũng đã chào hỏi.
Bây giờ chúng tôi đi được rồi chứ?
Khả Như không đợi Hà A Kỳ đáp đã quay lưng, tiếp đó định cùng Dương Thần rời khỏi thì bỗng người sau lưng lại bất chợt lên tiếng.
- Cóc ghẻ thì mãi chỉ là cóc ghẻ mà thôi! Dù có nói ra những lời vàng ngọc cũng chẳng khiến mình thành thiên nga được! Ối trời, tôi chỉ đang nói đến một câu chuyện ngụ ngôn mà thôi, không có ý nói rằng Diệp tiểu thư là trẻ mồ côi đâu..
Tiếng nói vừa dứt, cả cơ thể Khả Như đã bất động.
Xung quanh lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
- Thì ra là trẻ mồ côi sao...
- Nhưng không phải cô ta họ Diệp hả?
- Có thể là được nhận nuôi ấy?
- Con nuôi thì làm sao có thể bằng con ruột được chứ?
Những lời bàn tán xôn xao không ngừng vang lên khiến Khả Như không kiềm được sự đau nhói.
Đã từ rất lâu rồi, cô chưa từng rơi vào hoàn cảnh này...chỉ có lần đó...!là do cô gái này gây ra...
"*Cái gì, nó là trẻ mồ côi sao? Vậy mà còn tưởng nó là tiểu thư này nọ cơ chứ?"
"Nè A Kỳ, sao bây giờ cậu mới nói cho bọn tớ biết! Loại mồ côi như nó sao xứng được chơi với bọn mình chứ?"
"Tớ...tớ cũng chỉ mới biết mà thôi!"
"Thôi đi đi, đừng chơi với nó nữa, đúng là mấy đứa mồ côi nghèo hèn mà*!"
Nhớ lại hồi ức xưa kia, Khả Như liền không khỏi siết chặt tay.
Hà A Kỳ!
Cái nụ cười đó của cô ta, cả đời này cô cũng không tài nào quên được.
- Cô nói chuyện có thể giống với thân phận một chút hay không hả?
Thấy hai vai bạn mình khẽ run, Dương Thần liền không khỏi tức giận.
Chết tiệt!
- Sao đây Dương thiếu gia, tôi chỉ là thẳng thắng mà thôi! Chưa kể đến tất cả điều là sự...
Chát!
Chưa dứt lời, Hà A Kỳ đã phải lĩnh một cú tát đau điếng.
- DIỆP KHẢ NHƯ!
Cô ta căm phẫn, một tay ôm má nhìn chằm Khả