Két!
- Tới rồi!
Dương Thần dừng xe sau đó quay đầu nhìn cô bạn mình.
- Nè...cậu bị sao vậy?
Thấy Khả Như nhắm mắt lẩm bẩm gì đó, Dương Thần liền không khỏi ngây ngốc mà hỏi.
- Tớ...tớ có chút...chút run...
Cô nhỏ giọng nói.
Lúc nãy còn hào hùng lắm mà....
- Haiz...hết nói nỗi cậu! Mà tớ chạy xe cũng nhanh chứ, đi mua nước uống nha!
Chưa bao giờ Dương Thần thấy chiếc xe máy của mình tiện lợi như bây giờ...
- Cũng....cũng được, nhưng mà tớ không mang tiền đâu ấy!
- Tớ bao, được chưa?
Thấy cô gật đầu, Dương Thần liền nhanh chóng chạy đi.
Còn hẳn 10 phút nữa buổi tiệc mới chính thức bắt đầu.
Để cô ngốc này thư giãn trước đã.
....................
- Ực! Tớ đã tràn đầy sinh lực rồi đây!
Sau khi uống lấy ngụm nước cam, Diệp Khả Như lại trở về trạng thái tươi tắn.
- Môi cậu nhạt đi rồi kìa!
- Ể, đợi tớ một lát!
Nghe cậu nói, Khả Như nhanh chóng lấy cây son ra tô.
Cô không thích trang điểm cho lắm, vì mỗi lần trang điểm thì ăn uống sẽ rất mệt mỏi a!
- Cậu đúng là, sao không mua mấy loại son không dễ phai ấy!
Dương Thần dựa vào xe nhìn cô nói.
- Thôi đi, tớ cũng có xài nhiều đâu!
- Ồ vậy sao? Mà cậu có trang điểm cũng chỉ già thêm thôi....
Dương Thần mỉm cười trêu chọc.
- Cái tên chết bầm nhà cậu!
..............
- Hai người có thư mời hay không?
Người canh cổng diện đồ đen mặt mày lạnh lùng nhìn cô và cậu hỏi.
- Anh nghe đi!
Khả Như bấm bấm điện thoại, sau đó đưa cho người kia.
- Vâng, tôi biết rồi!
Người kia nghe xong liền lùi qua một bên để hai người tiến vào.
- Đúng là xa hoa thật đó!
Dương Thần và cô nhìn cách bày trí liền không khỏi thốt lên.
Đúng là người có tiền mà.
- Của hai vị!
Một người phục vụ lịch thiệp đưa hai ly rượu cho cô và cậu.
- Cảm ơn anh!
Nhận lấy ly rượu, cả hai bắt đầu tìm kiếm đối tượng quen thuộc.
- Anh ấy chưa tới sao?
Khẽ chia nhau ra tìm nhưng tiếc thay lại chẳng có gì.
Vừa mới thở dài thì bỗng cánh tay của Khả Như bị ai đó kéo lại.
- Tiểu thư xinh đẹp này, không biết đã có ai bầu bạn chưa nhỉ?
Nhìn người trước mặt phong lưu lãng tử.
Khả Như cũng có thể dễ dàng nhận ra là một kẻ đào hoa.
Nhẹ mỉm cười lùi lại một bước, cô lịch sự trả lời.
Sau đó định rời đi thì tên kia lại cứ nắm lấy cô.
- Khoan đã nào tiểu thư! Đi chung với tôi đi, một người xinh đẹp như cô lại bị kẻ nào đó bỏ quên thì thật lãng phí mà...!
Nói xong liền đưa tay định sờ vào mặt cô.
- Khả Như, tớ tìm cậu nãy giờ!
Từ xa Dương Thần đã thấy cô bị làm phiền nên mau chóng đi đến.
Cũng may là cản kịp tên đểu cáng này.
- Ồ hóa ra đây là bạn của tiểu thư sao? Thất lễ rồi!
Chàng trai kia mỉm cười như không có chuyện gì, sau đó nhanh chóng hòa vào đám đông.
- Cậu bớt kéo ông bướm giùm tớ đi!
Dương Thần thở dài nhìn cô bạn.
Thật khổ mà!
- Cậu có thấy anh ấy không?
Khả Như làm gì để ý đến