Hoàng Tiểu Linh gãi đầu.
Sao cô cứ cảm thấy cái người anh này có thành kiến với mình nhở?
Nghĩ vậy, cô bé liền không khỏi lắc đầu chán nản.
- Chuyện cũng có mới mẻ gì đâu, cớ sao phải thù dai như vậy chứ....anh đúng là may mắn khi có được chị Khả Như mà, à không phải nói chị ấy đúng là lương thiện mới chọn anh...với cái tính của anh nên ế mới là đúng...
- Nói cái gì đó?
Nghe thấy anh lạnh giọng như muốn giết người, Hoàng Tiểu Linh không khỏi rụt cổ.
Bà ơi, con muốn về nhà với bà!
- Em...
- Được rồi, chị dẫn em đi dạo một tí nhé!
Thấy bộ dạng e sợ của Hoàng Tiểu Linh Khả Như lập tức lên tiếng.
Haiz, cái tính này của anh tiểu Nam, cô còn không rành hay sao? Cô nhóc à, em không nên khiêu chiến tính kiên nhẫn của anh ấy đâu....
- Ồ tiếc quá, bây giờ anh có việc cần làm với em.
Chúng ta đi thôi!
Nói xong, liền nhanh gọn nắm lấy tay cô kéo đi bỏ lại một mình Hoàng Kỷ Hạ đứng trong phòng khách ngơ ngác.
Thôi vậy, còn đỡ hơn là phải đối mặt với cái ngưòi đó....
Anh ta đúng là đáng sợ!
..........
- Con tính sẽ làm thế nào?
Sau khi Dương Thừa Hiên trở về cả ba liền lập tức đi vào vấn đề chính.
Hoàng Kỷ Hạ nhìn con trai mình, ánh mắt suy xét mà cất tiếng hỏi.
- A Nam có nói thằng bé và người họ Phạm kia đã có dao kèo với nhau.
Về phía chứng cứ vạch tội Dương Quyền Triết, xem ra chúng ta không cần lo lắng!
Dương Thừa Hiên nhìn hai người phụ nữ rành mạch đáp.
Trông ánh mắt lộ ra tia sáng nhỏ dường như đang tính toán một thứ gì đó...
- Cậu ta có tin tưởng được không?
Hoàng Kỷ Hạ nghiêm giọng hỏi.
Tuy bà đã lớn tuổi nhưng chuyện trong thương trường của Dương thị trước đây đều là do bà một tay giải quyết.
Có thể nói, Hoàng Kỷ Hạ xứng với câu "gừng càng già càng cay".
- A Nam đã kiểm chứng, người này có thể tin tưởng.
Dương Thừa Hiên nhàn nhạt đáp.
Con trai ông có mắt nhìn người rất tốt, vì thế ông tin tưởng nơ.
Vả lại, ba của Phạm Thụy Nghi ông đã từng gặp qua một vài lần trong các buổi tiệc thượng lưu lúc xưa.
Người này khiến ông ấn tượng bởi bán tính trượng nghĩa, làm ăn lại có đầu óc, là một đối thủ nặng ký ai cũng kiêng dè, nhường nhìn...
- Ừ, vậy thì tốt! Nhiều năm qua gia đình của người đàn bà đó không ngừng giơ nanh múa vuốt.
Bây giờ cũng đến lúc bọn họ trả giá rồi! Về người đàn bà đó các con không cần lo, đối với người như bà ta,mẹ có cách để đối phó với.
Hoàng Kỷ Hạ vừa nói, ánh mắt vừa như có gì đó hoài niệm về một thời xưa cũ.
Nhưng rất nhanh sự hoài niệm đã biến mà thế chỗ thành sự cô đơn, quạnh quẽ.
Nếu trước đó, bà ta không ngu ngốc thì bây giờ đã chẳng phải như vậy....
Thấy mẹ chồng có điểm khác lạ, Trịnh Tú Thi khẽ liếc mắt nhìn chồng mình một cái.
Thấy ông cũng nhìn về phía mình với ánh mắt tương tự, người phụ nữ khẽ thở dài.
Trong lòng Trịnh Tú Thi có chút gợn sóng nhẹ.
Quá khứ