Lúc bấm nút nghe là tâm trạng gì, tôi cũng chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ là trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Triệu Lỗi truyền tới, tôi lập tức chìm vào trong bóng tối.
Theo lời đội y tế nói thì tôi là nhân viên cứu hộ đầu tiên té xỉu… Tôi cẩn thận ngẫm lại, tính từ rạng sáng 12 khi biết được tin đến khi nhận được điện thoại của Triệu Lỗi thì là khoảng bốn ngày.
Là bốn ngày không ăn không ngủ, cả tâm lý lẫn thể xác lúc nào cũng căng thẳng.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm một mình trong lều, xung quanh không có ai.
Ánh nắng uể oải từ bên ngoài hắt vào, không biết đêm nay sẽ thế nào.
Sau khi ý thức đã hoàn toàn hồi phục rồi, việc đầu tiên tôi làm là lấy điện thoại ra, sốt ruột kiểm tra lịch sử cuộc gọi, chỉ sợ cú điện thoại kia là ảo giác.
Đơn giản là vì lúc té xỉu, tôi cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả Triệu Lỗi nói gì cũng không biết, chỉ biết đấy đúng là giọng của Triệu Lỗi.
May mắn thay, ID người gọi thể hiện rõ mọi chuyện không phải là ảo giác.
Tôi vui vẻ gọi lại, vẫn như mọi khi không có ai trả lời, đợi khoảng 3 đến 5 phút Triệu Lỗi mới trả lời điện thoại, âm thanh bên anh cực kỳ ồn ào.
Anh dùng một chất giọng trầm thấp kể lại chuyện của mình.
Anh bảo lúc động đất, anh và người thọt đang tới thăm một trường tiểu học.
Anh nói hai người cùng với mấy học sinh may mắn trốn thoát, rồi nói người thọt vì cứu một vị giáo viên mà mất tích, hiện tại đã tìm được về, thế nhưng thương tích không nhẹ, sáng mai sẽ lên trực thăng ra ngoài đi trị liệu.
Tôi trêu anh, hỏi: “Hai người sao chạy chuẩn thế? Chạy được tới cả tâm chấn luôn?”
Anh khẽ cười, trả lời: “Định mệnh.”
Tôi có hơi oán giận mà hỏi anh: “Đường truyền liên lạc thông lâu rồi mà sao mãi anh mới gọi cho tôi thế hả?” Chẳng để ý đến cảm giác của tôi gì cả.
Anh nói: “Vừa chạy được ra ngoài là tôi gọi cho cậu rồi nhưng lại không gọi được.
Sau này loạn quá nên tới lúc nhớ ra thì đã khá lâu rồi.”
Tôi lại hỏi anh: “Mấy ngày nay có nhớ tôi không?”
Anh đột ngột thở dốc, một hồi lâu mới nhăn nhó trả lời: “Cậu đừng chọc tôi, xung quanh toàn là người thôi, còn có việc phải làm nữa.”
Tôi bị anh chọc cười, đùa: “Dâm vậy? Ý tôi không phải thế.” Thật ra trong lòng tôi biết rất rõ tại sao anh lại phản ứng như vậy —— mỗi lần làm tình qua điện thoại, tôi hầu như đều dùng câu “anh có nhớ tôi không” để làm màn dạo đầu.
Triệu Lỗi hiển nhiên không ngờ tôi đang thực sự hỏi cảm giác của anh, suy nghĩ một hồi, anh trả lời: “Có, hồi chiều gọi cho cậu là vì tôi đột nhiên nhớ cậu không chịu được, nhưng điện thoại hết pin nên vừa rồi mới phải nhặt một cái điện thoại có thể dùng được trong bãi phế tích để gọi cậu.”
Tôi cứ tưởng tượng cái tên lúc nào cũng xông pha cứu người lại ngay lúc mọi người đang tích cực vùi đầu đi cứu hộ, vừa ôm nỗi xấu hổ trong lòng vì không dốc hết sức mình lại vừa gọi điện cho tôi là lòng tôi lại khoan khoái.
25.
2
Triệu Lỗi không hỏi vì sao cuộc gọi báo bình an đầu tiên tôi lại không bắt máy, có lẽ lúc ấy anh đã đoán được không ít tâm tư của tôi rồi, chẳng qua là không hỏi thôi.
Cũng tựa như việc tôi chưa từng nói cho anh biết bản thân nhận được tin liền tức tốc chạy đến Tứ Xuyên.
Có lẽ khi chúng tôi nghe được giọng nói của đối phương đã vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không thèm để ý những điều khác nữa; có lẽ thực ra chúng tôi là cùng một loại người, không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn; hoặc có lẽ chúng tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy, chuyện đã qua rồi, nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, không nói cũng chẳng sao.
Tôi ở lại đến ngày 30 mới leo lên máy bay trở về Thành phố G.
Trước khi lên máy bay, tôi gửi cho Triệu Lỗi một đoạn tin nhắn, nói bản thân phải quay về Thành phố G, dặn anh sau khi rời Tứ Xuyên phải lập tức về nhà.
Anh rất nhanh đã hồi âm lại “Được”, đoán chừng anh nghĩ rằng tôi là từ Hoa Kỳ về đấy.
Bắt đầu từ ngày thứ năm, các tình nguyện viên và đội y tế phải đối mặt với tình trạng thiếu vật tư, tiếp theo là đội cứu hỏa cùng bên quân đội.
Đã qua thời kỳ hoảng loạn ban đầu khi mà bản chất yếu đuối của con người cũng đã bộc lộ hết ra, các nạn nhân không ngừng xảy ra tranh chấp để có thể leo lên thuyền hoặc trực thăng, thậm chí, họ bắt đầu quay ra chỉ trích thậm tệ các nhân viên cứu hộ.
Bình thường nếu như có tình huống này xảy ra, tất cả mọi người sẽ phẫn nộ thương tâm, nói không chừng có thể sẽ xảy ra những mâu thuẫn không thể hòa giải.
Nhưng tại vùng thiên tai, thảm kịch trần trụi và đẫm máu hiện ngay trước mắt này quá thảm thiết và trực quan.
Và tất cả những người ở nơi này đều đã sức cùng lực kiệt rồi, đặt tay lên ngực tự hỏi cũng không chắc có thể làm được gì hơn, bởi vậy mỗi người đều giữ sự trầm mặc, yên lặng mà làm việc.
Thời điểm tôi rời đi, đã có thể nhìn thấy đội ngũ cứu tế cùng trợ giúp ổn định.
Ven đường có những quầy hàng nhỏ miễn phí với thức ăn, mì gói và nước uống được những tình nguyện viên hoặc người dân Tứ Xuyên đặt ở trên vỉa hè.
Lương Lập Hải vẫn còn đang ở hiện trường, anh ta là người mà tôi không thể hiểu nổi đấy, có được một cái gia đình như vậy, lại cùng với kinh nghiệm xã hội dày dặn, sao có thể sống duy tâm vậy nhỉ? Có lẽ, chính là vì có thêm một gia đình như vậy làm chỗ dựa, anh ta mới có thể sống bằng trái tim của mình mà không phải lo nghĩ gì.
Trở lại căn nhà ở Thành phố G, tôi sảng khoái đi tắm nước nóng một hồi, rồi ngả đầu ra ngủ say đến quên trời quên đất, đợi đến khi cơn đói làm cho tỉnh ngủ cần ra ngoài kiếm cái ăn thì đã là 3 giờ chiều ngày Quốc tế Thiếu nhi rồi.
Đi trên con đường ngập tràn ánh nắng, khắp nơi là những bạn nhỏ cầm bóng bay sặc sỡ, người đi người đến vui mừng hớn hở, tôi cảm thấy không chân thực chút nào hết.
Vào giờ này ngày hôm trước tôi còn đang phải xử lý những thi thể cùng