Triệu Lỗi về nhà vào thứ sáu, Thành Phố G như thường lệ có mưa phùn, âm u và ẩm ướt, tôi đặc biệt lái xe ra sân bay đón anh.
Anh thoạt nhìn có chút lôi thôi, mặc một bộ đồ bảo hộ lao động liền thân cùng với một đôi giày không biết lấy ở đâu ra, trên mặt không hề để lộ ra vẻ mệt mỏi hay sự phấn khởi sau những chuỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ, vẻ mặt vẫn trước sau như một, chỉ khi gặp mặt tôi mới mỉm cười một chút.
Nghĩ đến việc anh đi đường xa mệt nhọc, trên đường về tôi cũng không nói gì, mở một bản nhạc nhẹ nhàng giúp thả lỏng thần kinh.
Sau khi tiễn anh về đến phòng trọ, tôi lại tiếp tục xông pha đi tham dự một hoạt động cắt băng khánh thành ở ngoại ô, còn đáp ứng lời mời tham gia yến hội sau nghi thức cắt băng, tham gia chán muốn chết nhưng vẫn phải đi xã giao.
Chờ đến khi tôi héo mòn một thân toàn mùi rượu mở được cửa nhà ra đã là nửa đêm, trong suốt cả quá trình, lòng của tôi đều râm ran hết cả lên, trần đầy vui sướng vì được nhìn thấy anh bình an trở về.
Thời điểm tôi đẩy cửa phòng ra, Triệu Lỗi đang nằm trên ghế sô pha xem một quyển tạp chí, không biết buổi chiều về anh đã ngủ bù chưa.
Anh đã tẩy đi một thân đầy bụi đất, lộ ra dáng vẻ ngập tràn sức sống, thấy tôi trở về liền đứng dậy đi vào phòng bếp đun lại nồi súp đã ninh cả tối cho tôi húp.
Uống xong súp, tôi không thể chờ được nữa mà tiến vào phòng tắm tắm rửa —— tuy chúng tôi không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ đêm nay tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Trong phòng tắm, tôi nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác khoan khoái dễ chịu do dòng nước ấm theo vòi hoa sen phun xuống xối trên người một lúc, một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm lấy tôi.
Chỉ có Triệu Lôi mới có thể lặng lẽ mở cửa và đi sau lưng tôi.
Anh đặt đầu lên vai tôi, nghiêng mặt hôn lên cổ tôi.
Cả người anh từ sau dán tới, cọ xát lên lưng cùng hạ thân tôi.
Xúc cảm da thịt anh để lại cho tôi biết thật ra anh không hoàn toàn khỏa thân, cọ xát trên người tôi còn có viền ren, tơ lụa cùng với trang sức lạnh như băng trên đó.
Vừa phát hiện ra chuyện này, thằng nhỏ dưới người lập tức ngẩng đầu dậy, chảy nước miếng mà tìm kiếm an ủi.
Tôi đột ngột quay đầu lại hôn anh, cũng xoay người dùng sức đè anh lên vách tường trong phòng tắm, vừa hôn vừa thưởng thức bộ đồ trên người anh.
Triệu Lỗi mặc một chiếc váy hai dây màu trắng xẻ thấp.
Phần trước của chiếc váy bồng bềnh ngắn chỉ tới bắp đùi nhưng phía sau lại dài đến chạm sàn.
Trên đùi anh còn có một đôi tất lụa dài thuần trắng đang căng ra.
Phụ nữ nếu mặc một bộ như vậy nhất định sẽ đẹp kiểu thuần khiết, nhưng nó lại đang ở trên người Triệu Lỗi.
Mà từ phần váy ngắn phía trước có thể thấy rõ anh không mặc đồ lót, hơn nữa vì có làn da ngăm đen cũng cơ bắp rắn chắc mà trông anh lại có vẻ dâm tục cực kỳ.
Đây là chiếc váy khổ lớn mà năm ngoái tôi đã đặt may theo dáng người của anh khi ở nước ngoài.
Bao lần tôi dọa dẫm, dụ dỗ nhưng anh đều không chịu mặc.
Thích thú vừa hôn vừa xoa một hồi, tôi chống hai tay lên tường, tạo ra chút khoảng cách giữa hai người, ra lệnh cho anh kéo áo lót xuống để lộ ra cơ ngực và núm vú.
Anh bẽn lẽn vâng lời, kéo áo lót xuống ngay dưới bầu vú rồi dùng hai tay ấn vào hai bên trái phải để nếp gấp không bị bung ra.
Dưới ánh sáng của đèn gương, pha lê khảm trên váy trắng trông thật chói mắt, khiến hai đầu v* sẫm màu của anh càng thêm nổi bần bật.
26.
2
Tôi hoàn toàn bị dụ hoặc, cúi đầu há mồm, bắt đầu gặm cắn ngực anh, dùng răng cắn điểm nhỏ sẫm màu kéo dài nhất, rồi lại buông ra để cho nó bật trở lại.
Vì hai bên ngực của đàn ông cũng không có cảm giác gì mấy nên đến khi tôi chơi hai hạt đậu của anh tới sưng tấy lên rồi, anh mới bắt đầu bật tiếng rên rỉ.
Có cảm giác, hai chân của Triệu Lỗi từ từ mở ra, để cho tôi ép chặt hạ bộ của mình vào.
Tôi thu tay lại, chạm vào vòng eo của anh, rồi chạm nhẹ vào hai bắp đùi mượt mà vì đeo tất lụa của anh.
Sau đó tôi đột ngột dùng lực nhấc hai chân anh lên, để chúng bắt chéo vào hông mình.
Triệu Lỗi theo dõi chuyển động của tôi, anh dựa lưng vào tường, chịu tải phần lớn trọng lượng nhưng vẫn có thể dễ dàng siết chặt hai chân quanh eo tôi.
Khi tôi định đưa tay ra mở rộng cho anh, tôi cảm thấy cơ thể Triệu Lỗi bỗng run lên thật lạ, khác hẳn với phản ứng sinh lý mỗi khi hứng tình.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại phát hiện anh đang ngửa đầu rơi lệ.
Dù không hiểu anh bị làm sao nhưng tôi vẫn lập tực buông tay ra, để anh ngồi trên sàn nhà, bản thân thì quỳ gối giữa hai chân giang rộng của anh.
Tôi hôn lên khóe mắt anh mà hỏi: “Thế này là thế nào? Anh không thích thì có thể không mặc cái này mà.”
Triệu Lỗi lại như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh ngồi trên sàn, ngước nhìn tôi một lúc lâu mới mở miệng nói với tôi rằng người thọt mất rồi, vừa nói, hai dòng nước mắt trong veo lại chảy ra từ khóe mắt anh, chảy xuống hai bên gò má góc cạnh.
Tôi ôm đầu anh vào trong lòng, không biết phải an ủi anh thế nào mới được, trong đầu lại không ngừng hiện ra từng cảnh tượng chúng tôi bên nhau —— trong đó có cảnh anh khóc thút thít trước mộ cha một mình, có cảnh anh cùng tôi ngâm mình trong suối nước nóng, cái miệng nhỏ uống bia, ánh mắt mê ly, thoải mái; cũng có cảnh anh vì bị Âu Hướng Dương mắng mỏ ở ga ra mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào hạ thân trần trụi của mình…
Trong trí nhớ, tôi còn nhớ đoạn thoại khi Triệu Lỗi bị chế nhạo anh cả đời này không thể đè ai cùng với vẻ mặt như vật hiến tế khi đó của anh.
Ngực tôi như bị thứ gì đó chặn lại, và ướt đẫm bởi những giọt nước mắt nóng hổi của anh, nó khiến tôi có một ý nghĩ nực cười trong cái nóng bừng bừng của phòng tắm.
26.
3
Tôi buông hai tay đang ôm lấy đầu Triệu Lỗi ra, đưa ra sau chống ở hai bên, sau đó tách hai chân ngồi lên dương v*t của anh, dùng hông cọ xát dương v*t của anh.
Triệu Lỗi không hiểu tôi muốn làm gì, ngơ ngác nhìn bụng của tôi với đôi mắt ngập tràn tia máu.
Tôi nghiêng người về phía trước, tựa cằm mình vào bờ vai dày dặn của