Trong đêm tối, Cố Ngạo đang hôn mê nằm trong một con hẻm nhỏ âm u không một bóng người qua lại.
Một giọt hai giọt nước rơi tí tách lên mặt, Cố Ngạo mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Anh ôm đầu day day trán, một lúc sau mới nhìn rõ mình đang nằm ngoài đường.
Đứng lên nhìn khắp bốn phía, anh từ từ đi ra khỏi con hẻm tối tăm tìm kiếm xung quanh xem có ai ở đây không.
Gãi gãi đầu, anh suy ngẫm xem chuyện gì đang xảy ra với mình.
Anh nhớ rõ ràng anh đang ngủ với vợ thì nghe tiếng con khóc...!Sau đó thì sao ta...!Anh vỗ đùi cái bốp!
"Nhớ rồi! Mình hình như bị bệnh sau đó được vợ đưa đi bệnh viện a.
Ơ mà lạ nhỉ...!Đáng lẽ giờ này mình phải nằm trong bệnh viện chứ sao lại nằm ở đầu đường xó chợ thế này?"
Đứng ngẫm thêm một lúc nữa, anh lại vỗ đùi cái bốp, mặt lúc trắng lúc xanh không dám tin những gì mình dự đoán.
"Hình như...!trước khi mình mất ý thức thì vợ có nói khi nào mình khỏi bệnh thì sẽ cho mình biết tay.
Á trời ơi...!vợ chẳng nhẽ thấy mình bệnh không nặng nên quăng mình xuống xe để mình hưởng thụ hương vị bụi trần.
Mình không tin! Vợ thương mình thế cơ mà.
Trước tiên cứ tìm đường về nhà rồi tính sau.
Ở đây chóng vánh đến mức lạ thường.
Thêm cái thời tiết quái quỷ gì thế này...!sắp mưa đến nơi rồi.
Hazz...!cái số không chịu nhiều gian truân khổ ải là không chịu nỗi mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục lọi trong người cũng không có điện thoại để liên hệ một ai, anh đành phải tự lực cánh sinh tìm chi viện cho mình thôi.
Đi lòng vòng một hồi anh lại thấy nơi này có chút quen thuộc, hình như anh đã từng đến nơi này rồi thì phải.
Theo quán tính anh đã đi đến trước một địa điểm không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Nơi này anh chẳng xa lạ gì, đó là quán bánh ngọt cũ của Trang Dụ, cái nơi bắt đầu cho mối quan hệ yêu đương của anh và cậu.
Nó chứa đựng biết bao kí ức ngọt ngào của anh nhưng cũng là kí ức đau thương hụt hẫn khi anh đã không tìm thấy được bóng dáng người thương tồn tại trong nó nữa.
Cánh cửa này khép lại cũng như khép lại trái tim đã lạnh của anh trong suốt bốn năm trời rong ruổi tìm Trang Dụ khắp nơi.
Nhìn nó anh không khỏi có chút chua xót, mắt cay cay không muốn những đau khổ ấy hiện lên nữa.
Kí ức đau khổ ấy không chỉ mình anh chịu đựng mà cậu cũng chịu dày vò với nó suốt bao năm.
Anh lưỡng lự một hồi vẫn quyết định đẩy cửa vào trong, bởi trời cũng đã đổ mưa lớn.
Có chút bất ngờ khi cửa không khóa, anh mò mẫm mở đèn lên, nhìn xung quanh một lượt sau đó gọi to:
"Cho hỏi có ai ở đây không? Có ai ở đây không..."
Anh gọi nhiều lần vẫn không có tiếng người hồi đáp lại nên thôi.
Quái lạ, đồ vật vẫn sắp xếp đúng y như lúc cậu vẫn còn ở đây.
Cơ mà anh nhớ lần cuối anh đến đây chủ mới đã đập phá quán đi gần hết rồi mà.
Lên lầu trên, anh vào phòng lúc trước hai anh em cậu sinh hoạt, vẫn không chút thay đổi nào.
Đi đường lâu có hơi mệt mỏi, anh không hề do dự mà ngã người nằm lên giường hít một hơi thật sâu.
"Hazz...!lạ thật...! mùi hương của vợ vẫn còn nha.
Có khi nào vợ lén mua lại chỗ này sắp xếp lại như cũ không ta? Hay vợ muốn tạo cho mình một bất ngờ? Azz...!đau đầu quá đi mất! Ah..."
Vô tình nhìn qua, anh bật thốt lên thành tiếng khi thấy lịch để thời gian của tám năm trước.
Nhưng đó lại là trước ngày anh nhận được cuộc gọi chia tay từ cậu.
Ngày này anh sẽ không bao giờ quên được, cái ngày mà cuộc sống của anh và cậu bị đảo lộn.
Đầu anh chợt lóe lên chút gì đó nên vội mở tivi lên xem nó hiện ngay tin tức của tám năm trước.
"Không lẽ mình bệnh nặng chết rồi trọng sinh về tám năm trước? Vậy vợ của mình sẽ đau lòng lắm a.
Còn vợ ở quá khứ này...!Thôi chết...!Không cần biết, mình phải đi tìm vợ ngay! Vợ vẫn là vợ thôi..."
Anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cậu, mong muốn cho dù vợ mình là ở quá khứ hay hiện tại đều không phải chịu nỗi đau ấy.
Biết đâu anh có thể thay đổi tất cả mọi chuyện thì sao! Anh sẽ cùng cậu kết hôn, nhìn cậu vì mang thai tiểu Minh, tiểu Tinh mà bụng to lên hằng ngày.
Và anh cũng có thể cùng cậu đồng hành vượt cạn, cùng chăm sóc, nhìn hai đứa con trai khôn lớn không phải khổ sở lo ăn lo mặc, thiếu thốn đủ điều.
Khổ nỗi anh không biết cậu đã bị bắt đến nơi nào, bây giờ muốn tìm cũng như mò kim đáy bể.
Ráng nhớ lại khung cảnh trong video cậu bị tên kia uy hiếp, anh ngẫm nghĩ một lúc thì chạy đến một khu ổ chuột chứa chấp toàn kẻ nghiện ngập, buôn lậu trái phép.
Trước đây anh có cho đàn em đến thanh tẩy khu này một lần rồi nên nhớ rất rõ vị trí.
Vẫn là không một bóng người, cứ như thể cả khu phố cả thế giới này chỉ một mình anh tồn tại vậy.
Vừa đạp cửa tìm từng nhà anh vừa kêu lớn:
"Trang Dụ! Em ở đâu? Trang Dụ...!anh Cố Ngạo đây...!Em đang ở đâu..."
Anh gọi gần như khàn tiếng, đi qua biết bao nhiêu căn nhà vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Đi đến lúc mưa đã tạnh từ lâu anh cũng chẳng tìm được bóng dáng quen thuộc ấy.
Gần như tuyệt vọng, anh ngã ngồi tựa vào một bức tường bẩn thỉu cố kìm nén không để cho nước mắt rơi.
Ngẩn đầu nhìn bầu trời tối tăm không trăng không sao, anh oán thán:
"Tại sao vậy? Chỉ có người mình yêu thôi mà bảo vệ không xong.
Vậy mày còn tồn tại trên đời này làm gì nữa hả Cố Ngạo? Là chính mày...!chính mày bước vào cuộc sống bình yên của em ấy, hại em ấy sống không bằng chết.
Mày có tư cách gì nói yêu em ấy? Yêu mà không bảo vệ được người mình yêu thì nói yêu làm gì chứ...!Hửm..."
"Ha ha ha...!thằng đê tiện...!mày bẩn thỉu...!chó chết...!tao chơi chết mày...!ha ha..."
"Đại ca...!đến em...!em cũng muốn...!ha ha..."
"Tới tới...!nhìn nó đi...!có khác gì con chó bị người người chà đạp dưới chân không.
Ha ha..."
Đang tự trách anh đột nhiên nghe tiếng cười giễu cợt, những giọng nói ghê tởm quen thuộc làm anh nghiến răng nghiến lợi.
Đi theo tiếng ồn ào đó, anh