Theo phản xạ tự nhiên, Tô Uyển Ân choàng tay tới bắt lấy tay Lạc Hạo Đình ngăn lại, nụ cười trên bờ môi trong phút chốc cũng trở nên đông cứng.
“Đây là bệnh viện… không hay đâu! Lỡ có người xông vào giống như Giản Trạch ban nãy thì sao?”
Thanh âm khàn khàn lại có phần hơi khúm núm, sắc mặt cô phớt hồng, lòng nóng như lửa đốt, tại thời khắc đó, cô chỉ muốn tìm một cái hang mà chui vào.
“Đâu phải lần đầu tiên… em sợ gì…”
Lời anh có mấy phần mập mờ, mấy phần quỷ quyệt, ánh mắt loé lên thần sắc lấp lánh, bờ môi cong lên nụ cười vô cùng cao thâm.
Tô Uyển Ân thoạt nhiên mất hồn mất vía, toàn thân cứng đờ như tạc tượng, đôi con ngươi đen láy xoe tròn mở rộng, không chớp mi chăm chăm nhìn anh.
Hình như anh đã khơi nguồn nên nỗi đau trong tiềm thức cô?
Vết thương trong trái tim cô vừa lành liền rỉ máu.
Đúng thế! Đây không phải lần đầu tiên, cũng tại nơi này, trước kia, anh đã từng tuyệt tình cưỡng đoạt cô, mặc nhiên không đoái hoài tới cảm xúc của cô, cũng chẳng thèm để ý tới vết thương đứt rời nơi cổ tay cô, ngang nhiên biến cô trở thành con rối thoả mãn dục vọng trong anh.
Bây giờ cũng vậy sao?
Khoé mi cô ngấn lệ, trong suốt như tấm thuỷ tinh khổng lồ, thu hẹp tầm nhìn, biến thân ảnh trước mặt dần trở nên mờ nhạt, cảm giác hoang mang và rối bời tràn ngập trong lòng cô.
“Anh ngủ trước đi, em ra ngoài đi dạo một lát!”
Tô Uyển Ân thoáng giật mình, luồn người ra khỏi vòng tay anh, run rẩy bước đi, không một cái ngoái đầu lại, bỏ mặc Lạc Hạo Đình thẫn thờ như pho tượng, đôi tay cứng đờ không dời không động, giữ nguyên tư thế giống như lúc ôm cô, nhưng giữa hai cách tay săn khoẻ ấy, lại là một khoảng trống vô biên không cách gì có thể lấp đầy.
Anh biết mình đã sai khi nhắc lại một phần kí ức đau thương, rất muốn nói câu xin lỗi, nhưng cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.
Vả lại, chắc gì cô còn muốn nghe lời xin lỗi từ anh…
Ánh mắt thương đau ngước nhìn lên, qua khe kính mỏng trên cánh cửa gỗ, Lạc Hạo Đình chăm chăm nhìn gương mặt u uất của Tô Uyển Ân, nhưng chỉ trong nháy mắt, hình bóng cô liền biến mất.
Một mình lê thê bên dãy hành lang rộng lớn, Tô Uyển Ân đột nhiên cảm thấy thực bơ vơ, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà lạnh lẽo, nuốt nước mắt chảy ngược vào lòng, rồi lại mỉm cười buốt giá bước về trước.
“Ân Nhi…” Thanh âm quen thuộc vang tới, đánh thức thần trí mơ màng của Tô Uyển Ân, bất giác cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một ánh mắt ấm áp.
“Ba…” Cô vô thức nỉ non, giọng nói có nhiều phần uất nghẹn, trên nền nước mắt như mưa, bất giác hé lên nụ cười đầy nỗi xót xa.
“Sao giờ này con còn ra đây?” Tô Trí Quang xúc động bước tới, thoạt nhìn qua liền nhận ra nét sầu ưu trên nét mặt con gái.
“Có muốn qua kia ngồi một lát không?”
“Dạ…” Tô Uyển Ân gật đầu rồi dần đi tới, cùng ba ngồi xuống bên dãy ghế đá trước hành lang.
Đêm khuya lành lạnh lại hiu hắt, bóng đêm thống trị cả đất trời, trên đỉnh đầu, ngọn đèn Hoa Kì sáng rực, phủ một luồng ánh sáng trắng xuống khoảng không gian nhỏ nhoi trong màn đêm rợn ngợp.
Những ngày cuối năm thật khó có thể quên, thời gian trôi qua một cách chần chừ đến thế, xảy ra nhiều việc như vậy, nghĩ lại mới thấy, chuyện đời vốn là thứ khó lường trước nhất!
“Phải rồi… sao ba còn quay lại?” Tô Uyển Ân tò mò ngoảnh mặt nhìn sang gương mặt phờ phạc của người đàn ông bên cạnh, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Ba… để quên đồ…” Tô Trí Quang cười, nụ cười sâu xa khó đoán, giọng nói vô thức bị lạc tông, lạc hướng.
Rất muốn nói là vì “ba quan tâm con nên chưa từng rời đi, chứ không phải đã quay lại.” Nhưng câu chữ hết sức lộn xộn trong lòng, rốt cuộc vẫn chẳng thể thốt ra được khỏi cửa miệng.
“Con thì sao, nhìn như không được vui…”
Thở dài một hơi đằng đẵng, Tô Uyển Ân bất chợt ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng choang, ánh sáng giọi