Chớp động mí mắt, Tô Uyển Ân vừa thức dậy đã nhận thấy trên người mình đắp một tấm áo vest nam, dụi dụi khoé mắt, cô lơ mơ hỏi Lạc Hạo Đình.
“Là anh đắp cho em hả?”
Lạc Hạo Đình cười rồi lắc đầu: “Không phải, là ba em.”
Bất giác làn môi hoa đào rụng rơi một nụ cười rực rỡ, trong lòng cô truyền tới cảm giác hạnh phúc chợt thoáng qua.
Giờ đây cô mới nhận ra, ba lại là người ấm áp tới thế!
Vươn người đứng thẳng dậy, cẩn thận xếp chiếc áo đặt vào trong hộc tủ, thong dong tiến tới bên cửa sổ, vén màn lên, chập choạng từng luồng ánh sáng giọi vào, khiến căn phòng trở nên tràn ngập màu sắc.
Khung cửa sổ trong suốt rả rích đọng lại từng hạt mưa li ti, thi thoảng lại có mấy giọt lăn dài giống như đổ lệ.
Cơn mưa phùn cuối năm khiến thành phố chập chờn trong không gian hư ảo.
Tô Uyển Ân ngây ngốc ngắm nhìn, không hiểu tại sao tự dưng hôm nay cô lại thích mưa đến lạ!
Từ sau bờ lưng gầy gò truyền tới một hơi ấm, vòng tay ôn hoà chạy qua eo, ôn tồn dừng lại trước bụng, thân ảnh cao lớn như bức xạ trị sừng sững ngay phía sau người cô, cằm anh đặt nhẹ trên đỉnh đầu, thi thoảng lại rục rịch nũng nịu.
“Xin lỗi vì chuyện hôm qua, là anh đã quá vội vàng.”
Thanh âm tràn ngập nhu tình vang lên trên đỉnh đầu Tô Uyển Ân, thân thể anh tràn ngập hơi ấm.
“Thực ra cũng vì em quá mức kích động.”
Tô Uyển Ân nâng tay chạm tới mu bàn tay rắn rỏi của Lạc Hạo Đình, giọng cô có mấy phần day dứt.
“Nói thế là em không giận anh nữa sao?”
Lạc Hạo Đình phấn khích như đứa trẻ được phát kẹo, trong đáy mắt loé lên tia rạng rỡ.
“Em đâu có giận anh…”
Nghĩ cô nhỏ nhen tới vậy ư?
Sắc mặt cô lập tức xịu xuống, âm u giống hệt bầu trời xám xịt ngoài kia.
“Không giận mà mặt dài thọng thế này à?”
Anh trìu mến nhéo má cô, hành động cực kì cưng chiều vật bảo trong lòng.
“Tại vì anh nghĩ xấu về em đó…!”
Cô nhướng mày tạo thành ngọn núi nhấp nhô, ánh mắt có nhiều phần oán thán.
“Không có… anh chỉ lo em sẽ bỏ rơi anh thôi!”
Anh chớp nhoáng hôn nhẹ bên sườn má cô, thu tầm mắt sang nửa gương mặt thuần mỹ, ghé sát vành tai thầm thì, âm sắc thảnh thót như hoạ mi hót ca.
Sự dịu dàng ấy thành công chọc cười Tô Uyển Ân, tâm tình cô trở nên nhẹ tựa bông hồng, tràn ngập hoan ái hạnh phúc.
“Sau tất cả mọi chuyện em chợt nhận ra, có những lúc im lặng lại là một hiểu nhầm rất lớn, nếu như mình không nói ra thì làm sao người khác có thể hiểu được.
Vì thế em hi vọng, sau này dù chuyện vui hay buồn, anh đều sẽ chia sẻ cùng em.”
“Được…”
Không khí bỗng chốc quay về trạng thái im lặng, hai con người như hoà làm một, âm trầm ngắm nhìn màn mưa phủ trắng xoá.
Rất lâu sau đó, hai tiếng gõ cửa vang lên, anh bất giác buông tay ra khỏi người cô, chầm chậm bước tới mở cửa.
“Chú…” Lạc Hạo Đình ngạc nhiên thốt lên.
“Anh hai, anh thế nào rồi?” Lạc Xuyên từ sau lưng Lạc Phong Phú bước tới, lo âu hỏi han.
“Không sao.” Lạc Hạo Đình mềm mỏng hồi đáp Lạc Xuyên, thái độ ấy trước nay chưa từng có, khiến anh ta nghi ngờ vết bỏng đã ảnh hưởng lên não.
“Đừng nhìn anh như thế, anh rất bình thường.”
Tô Uyển Ân cũng bén lẽn đi tới chào hỏi, rồi ghé sát tai Lạc Hạo Đình thì thầm gì đó, một giây sau, liền tìm cớ kéo Lạc Xuyên đi ra ngoài.
Thoáng chốc căn phòng trở nên lạnh lẽo, hơi thở có khả năng đóng băng tất cả mọi thứ lại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hai chú cháu Lạc Hạo Đình ngồi đối diện nhau mà không nói mấy lời châm chọc.
Tuy nhiên, có những mối quan hệ bị rạn nứt lâu năm, đâu thể nói lành là sẽ lành, chừng ấy thời gian đủ lâu để kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ, khiến họ nhất thời không biết phải mở lời như thế nào!
“Chú…”
“Đình…”
Hai chất giọng nam tính không hẹn mà cùng lúc vang lên, đập tan đi sự yên tĩnh trước mắt.
“Chú nói trước