Thần kinh Lạc Hạo Đình bị trói chặt, con tim truyền tới một cơn đau mãnh liệt, đáy mắt anh thêng thang một mảng đen huyền bí, tựa hồ như sa mạc khô cằn không ánh sáng, khiến linh hồn anh phiêu diêu lạc lõng.
Trong mắt anh thoáng qua tia mất mát, vẻ hung ác ngưng tụ lại trong đôi con ngươi sắc bén tựa hồ có khí thế cắn nuốt người.
Nếu trong giờ phút này có một ai dám chọc anh nổi giận, thì chắc chắn chỉ sau một giây người đó sẽ có thể biến mất khỏi thế gian này, vĩnh viễn không còn cơ hội trở lại.
Lục Cảnh Viêm cao ráo rắn rỏi, tuấn mỹ bất phàm, hoà nhã vui vẻ.
Lại nhìn Tô Uyển Ân, cô cũng rất vui vẻ! Rất hạnh phúc!
Những suy nghĩ này nảy sinh trong đầu Lạc Hạo Đình, lòng càng thêm đau đớn!
Nhưng anh đâu có biết, nụ cười trên môi cô, sự vui vẻ, niềm hạnh phúc kia, chỉ toàn là giả tạo, đó đều là vở diễn do cô dựng nên, mà anh lại chính là khán giả trung thành.
Thật tâm, trong lòng cô đã sớm rã rời, thậm chí có chút chán ghét! Pha lẫn sự khinh bỉ, khinh bỉ sự bịp bợm dối trá của chính bản thân mình.
Đột nhiên cô cảm giác được ánh mắt nóng rực dừng ở trên người mình, loại cảm giác này có chút quen thuộc.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn lên, cô chợt bắt gặp ánh mắt âu lo của Lục Cảnh Viêm, đành nhếch mép môi cười nhẹ, giống như muốn trấn an tinh thần, lại có chút bất mãn trong lòng.
“Cảnh Viêm, hôm nay em hơi mệt, có thể để hôm sau chúng ta ăn mừng, được không?”
Màu đen trong con ngươi đọng lại chút âm trầm, ngữ khí trong lời cô tưởng là dịu êm nhưng khi tới tai Lục Cảnh Viêm lại đầy gió lạnh, nụ cười trên môi cô đông cứng như tản băng nghìn năm, không có định nghĩa “tan chảy”.
Bao nhiêu sự điềm tĩnh cô đều đã dồn hết khi đứng ở trước mặt Lạc Hạo Đình, giờ đây trong lòng cô chỉ tồn đọng lại tạm niệm, những hỗn loạn và bất ổn, bên tai cô vẫn văng vẳng lại những lời anh vừa nói, mặc nhiên cô rất để tâm.
Thần trí cô hoàn toàn mơ hồ, dự cảm mông lung khiến cô sinh ra ảo giác.
Cô cứ nghĩ là bản thân đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả mọi thứ, kể cả anh, nhưng cô sai rồi, ngay cả thân thể cô, trái tim cô, chưa bao giờ nghe theo sự điều khiển của lý trí, tất cả những gì đang diễn ra chỉ là vỏ bọc mỏng dính, có thể bị vấy rách bất cứ lúc nào.
“Được, anh đưa em về…”
Trái tim Lục Cảnh Viêm bị lời nói của cô khoan một hố sâu, đau đớn không dứt.
Sự lựa chọn luôn xuất phát từ bản năng, mà trong thế giới bản năng của cô, anh luôn xếp ở vị trí thấp hơn so với Lạc Hạo Đình, mặc dù có chút chạnh lòng, nhưng anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cô.
Lòng Lục Cảnh Viêm cảm thấy đau đớn vạn phần, cứ mỗi khi gặp lại Lạc Hạo Đình, Tô Uyển Ân vẫn tỏ vẻ là bình ổn, nhưng sâu bên trong là nước mắt và biển rộng, khoảng không trống rỗng vô biên.
Làm sao mà Lục Cảnh Viêm lại không nhận ra chứ!
Tô Uyển Ân đối với Lạc Hạo Đình là tình yêu, còn đối với anh lại là tĩnh nghĩa, cô xem anh như là một người tri kỉ, một người anh trai, nhưng không sao, anh can tâm tình nguyện ở bên cô, không danh phận cũng được, không cầu toàn cũng chẳng sao, chỉ cần cô vui vẻ ắt hẳn anh cũng thấy hạnh phúc.
Một tiếng sau, tại biệt thự Lạc gia, Lạc Hạo Đình mang theo thể xác vô hồn quay trở về, toàn thân anh cứng đờ như tản băng di động biết đi, đáy mắt anh mông lung lại đình viện.
Thở dài ngồi xuống bên cầu thang, cái lạnh buốt thẩm thấu qua da, truyền vào lòng anh, khiến tâm can anh rét run từng cơn không dứt.
Lục tìm di động, anh nhấp một dãy số, rồi gọi đi.
Chừng ba tiếng đổ chuông, đầu giây bên kia cũng nhấc máy, chất giọng nam sang sảng vang lên.
“Chủ tịch, anh có việc gì cần giao phó sao?”
“Tìm cách để Huli chủ