Qua lớp kính trong suốt, dáng hình nam nhân cao lớn đĩnh đạc lướt qua, gương mặt tuấn duật ấy khiến bao cô gái phải lụi tim, sợi dây thần kinh trong đầu trong hưng phấn nhảy múa.
Điều đó thành công thu hút sự chú ý của Tô Uyển Ân, cô ngẩng mặt nhìn lên, đôi con ngươi trợn tròn, giống như bị doạ cho hết hồn.
Là Lạc Hạo Đình.
Sao anh lại ở đây?
Tại thời điểm ấy, trái tim Tô Uyển Ân hung hăng biểu tình, thân thể cô ngẩn ra, giống như bị người đàn ông kia hút cạn tinh lực.
Cô thừa nhận, người đàn ông đó có sức hút cực lớn, khiến cô không cách gì tự chủ được ý thức, cứ theo bản năng mà hướng mắt về phía anh, nếu anh là thanh nam châm, thì cô chính là mẩu sắt, cho dù mẩu sắt bé tẹo, nhưng nam châm vẫn có khả năng câu dẫn lạ thường.
Người đàn ông ấy tự tin, đĩnh đạc, vầng trán rộng thông minh, cặp lông mày cương nghị, những đường nét trên gương mặt hơi thiếu sự mềm mại, đôi mắt điềm tĩnh với cái nhìn sắc lạnh, ẩn duật sự xa cách và khó gần, khiến người đối diện không cách nào dám chủ động xấn tới.
Mâu thuẫn và kiêu ngạo đan xen nơi đáy mắt thường ngày vốn trầm tĩnh của anh.
Tròng mắt anh giãn to, hơi nghiêng về phía phòng thiết kế, ở nơi đó, có vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ dành cho anh, nhưng anh chỉ đinh ninh có thiện cảm với người nhìn anh bằng đôi mắt sắc nhọn, cái nhìn có quỷ dị có giận giữ.
Cố dặn lòng không thể xốc nổi, anh thừa biết là cô không muốn biến mình trở thành trung tâm, vì thế anh chỉ liếc nhìn rất vội, rồi lại ngoảnh mặt quay đi, hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng anh đã khuất xa.
Không lâu sau đó, Tô Uyển Ân liền nhận được dòng tin: “Anh đợi em ở phòng chờ, nếu em không tới thì anh sẽ đến chỗ em.”
Đây rõ ràng không phải là một tin nhắn thông báo bình thường, mà là sự uy hiếp cực lớn.
Theo như những gì cô hiểu biết về anh, con người ấy tuyệt nhiên chưa bao giờ nói xong rồi để đó, đây là một cuộc đối đầu không ngang sức, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng.
Mang một bụng tức rời khỏi bàn làm việc, Tô Uyển Ân bén lén đi tới phòng chờ, ánh mắt dò xét cẩn trọng ngó trước nhìn sau, khi chắc chắn không có ai để ý, cô mới nín thở mở cửa bước vào.
“Anh lại muốn làm gì? Sao lại tới đây?” Mi tâm cô nhiu lại, giọng nói trở nên lạnh như hầm băng, khí hàn lan toả khắp căn phòng, đóng băng mọi thứ lại.
Chẳng hiểu sao cô càng không muốn gặp anh, thì tần suất xuất hiện của anh lại càng nhiều? Cũng đúng thôi, cậu chủ Lạc gia, hiển nhiên thế lực không phải hạng tầm thường.
“Xin chào, đối tác Tô…” Anh điềm đạm đáp lại, cánh tay chĩa về phía trước, ngỏ ý muốn bắt tay, vài giây đã trôi qua, nhưng cô vẫn đứng nghiêm như pho tượng, sóng mắt hỗn loạn chợt loé len tia kinh ngạc lại có phần bất mãn.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Tô Uyển Ân né tránh ánh mắt Lạc Hạo Đình, cô tuyệt đối không muốn nhìn vào đôi mắt chất vấn lại hết sức giảo hoạt của anh.
“Em tự mình kiểm tra điện thoại đi, giờ này chắc đã có thông báo chính thức rồi đó.” Thanh âm của Lạc Hạo Đình vang lên trên đầu Tô Uyển Ân, trong lòng cô cả kinh, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình đã thấy anh đứng ngay bên cạnh, khoảng cách gần như trong gang tấc.
Đúng lúc ấy, chuông tin nhắn di động cô vang lên, trong bầu không khí ngập tràn hơi thở nam tính đầy ngột ngạt, thần trí Tô Uyển Ân bị nhiễu loạn, lòng bất an trồi lên dự cảm chẳng lành.
Cô run run nhấn sáng màn hình, bên trên mặt kính phẳng, hiện ra một dòng tin nhắn, giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Tô Uyển Ân bất di bất dịch.
Cô không ngờ công việc đầu tiên ở công ty của mình, lại là hợp tác với Lạc Thị.
Đây gọi là trớ trêu hay định mệnh?
Tại sao ông trời cứ thích trêu ngươi?
“Có phải anh cố ý?” Ánh mắt Tô