Bên dãy hành lang khu chung cư hạng sang, độc tôn vang lại tiếng bước chân, âm thanh gió nhẹ nhàng lướt qua, như điệu nhạc tâm tình ngân nga trong lòng kẻ đơn phương.
Đôi mắt anh sáng quắt, hướng về phía cô gái mỏng manh ở phía xa xa, không rời không chớp, đọng lại một mảnh tâm tình.
“Cảnh Viêm, muộn thế này anh còn có việc gì sao?”
Tô Uyển Ân không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề, biểu tình trên gương mặt cô bình lặng giống như bóng đêm vậy.
“Cũng không có gì.
Chỉ là anh vừa mới có buổi tập huấn một tuần ở thành phố B, tình cờ đi ngang qua nhà bà ngoại, có mua cho em bánh ngọt ở cửa tiệm mà em thích.”
Lục Cảnh Viêm run run đưa túi bánh ngọt vào tay Tô Uyển Ân.
Vừa nãy, anh ta cũng tình cờ nghe được, là cô đã tới Lạc Thị làm việc, trong lòng bỗng chốc nóng như lửa đốt.
“Cảm ơn.
Nếu như anh không còn việc gì nữa thì em lên nhà trước đây.”
Tô Uyển Ân nhận lấy túi bánh, tuy nhiên bàn tay Lục Cảnh Viêm vẫn mãi không chịu buông, sự cố chấp ấy, cộng thêm ánh mắt thâm tình và nôn nóng của anh, khiến cô cảm thấy bất an.
Trong sự tĩnh mịch chợt vang lên một thanh âm quỷ dị: “Ân Ân… Anh thích em… Thích em từ rất lâu rồi…”
Đôi bờ mi cụp sâu của Lục Cảnh Viêm đột ngột ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bất biến của Tô Uyển Ân, trái tim thình thịch thình thịch như nai con chạy loạn.
Anh lặng mình nhìn cô rất lâu, rất rất lâu, lòng thầm nguyện ước, là thời gian sẽ chết tại thời khắc này, vĩnh viễn không bao giờ có thể chạy tiếp được nữa.
Anh không cần nghe câu trả lời, vì anh biết sự hấp tấp của mình đã doạ cô, nhưng anh thật sự không thể nào ẩn nhẫn thêm được nữa, càng không đành lòng nhìn cô hai lần tắm trên cùng một dòng sông.
Thời gian qua, anh đã rất cố gắng, luôn tìm đủ mọi cách để bước vào cuộc sống cô, hi vọng cô sẽ cho anh cơ hội, nhưng không, thời gian qua cô vẫn luôn lạnh nhạt như thế, chưa từng một lần nhìn thẳng vào tình cảm của anh, dù chỉ một lần.
Anh biết, cô vẫn luôn nhớ Lạc Hạo Đình, mỗi khi nghĩ tới anh ta, khuôn mặt cô đều lộ vẻ ưu thương.
Giờ đây, khi nghe tin cô đang tiến gần về phía Lạc Hạo Đình, Lục Cảnh Viêm quả thực không giữ nổi bình tĩnh, anh phải tranh thủ thời cơ, tỏ tình!
Đây là lần đầu tiên anh làm việc mà bản thân không chắc chắn, thậm chí là anh biết rõ cơ hội gần như bằng không.
Tô Uyển Ân mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ, nhưng cô vẫn không dám đối diện vào hai mắt anh, ý tứ của anh cô hết sức hiểu rõ, chỉ là cô không muốn anh phạm phải sai lầm mà cô đã từng trải, càng không biết nên trả lời ra sao.
“Cảnh Viêm… em…”
Giọng nói của Tô Uyển Ân lạc tông hẳn, dáng vẻ cao ngạo thường ngày của cô hoàn toàn bị bay màu, chỉ còn lại sự ngượng ngùng và bối rối, lí trí mách bảo cô nên thử mở lòng với anh, nhưng trái tim cô lại không cho là như thế, làm vậy chỉ khiến vết thương của anh kéo dài hơn thôi!
Lục Cảnh Viêm cúi đầu, cố che đậy sự nhiễu loạn trong tiềm thức, một giây sau, anh chợt nắm lấy bả vai Tô Uyển Ân, ghì chặt thân ảnh cô lại, ngẩng mặt lên, trầm tĩnh nhìn sâu vào đôi con ngươi đen nháy của cô, mép môi anh cong lên một đường cong rực rỡ.
“Anh chỉ đùa em thôi! Em đang tưởng thật đó à… Thực ra, anh đã có người mình thích, đang định tỏ tình, cho nên muốn mượn em tập duyệt trước.”
Anh muốn nhanh chóng xác lập quan hệ với cô, nhưng lại không nỡ nhìn cô khó xử.
Thời gian qua, đã có quá nhiều nỗi đau dồn dập đổ lên người cô, anh không muốn mình cũng trở thành gánh nặng.
“Thật là… Lần sau tập duyệt anh cũng nên nói trước với em một tiếng…”
Tô Uyển Ân chu môi thổi phù một hơi, cuối cùng thì tất cả những nghi hoặc trong lòng cô cũng được giải toả, tất cả chỉ là do cô nghĩ nhiều, ảo tưởng về những thứ không có thật.
Cũng may người mà Lục