“Ân Ân… cà phê của em.” Lục Cảnh Viêm mở cửa xe, điềm tĩnh bước xuống.
Anh vừa nhìn liền nhận ra, Trương Thu Phong đang cố tình gây hấn với Tô Uyển Ân.
Bàn tay Tô Uyển Ân nâng lên trong không trung, chầm chậm hướng tới ly cà phê nóng, đột nhiên một cơn gió thổi tới, chỉ trong nháy mắt, thứ mà cô muốn đã bị người khác đoạt đi mất.
Cho tới khi cô phản ứng lại được, người ấy đã dốc đáy ly lên uống một ngụm.
“Lần sau đừng mua cà phê ở quán này nữa, vị thật sự rất tệ.”
Lục Cảnh Viêm thâm sâu nhìn người đàn ông mới tới kia, mi tâm nhíu chặt, ánh mắt loé lên tia quỷ dị, giọng nói không cao nhưng lại tràn đầy mãnh lực.
“Lạc Hạo Đình, anh là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.
Chỉ muốn góp ý về hương vị cà phê thôi! Nhưng mà, tôi cũng muốn cảm ơn cà phê của anh.” Lạc Hạo Đình nâng chiếc ly trong tay lên cao, nhướng mày, giọng nói tràn ngập sự đắc ý, ánh mắt hai người đàn ông thoáng chốc nổi trận phong ba, khiêu khích sự ẩn nhẫn của đối phương.
Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, Trương Thu Phong nãy giờ vẫn tĩnh lặng, không nói câu gì, cô ta cố ý quan sát biểu tình trên gương mặt hai người đàn ông, tầm mắt của bọn họ khi chĩa vào nhau giống như cái nhìn của quỷ dữ, muốn ăn sống nuốt tươi đối phương.
Ngược lại, khi ánh mắt chuyển dời sang phía Tô Uyển Ân, lại loé lên tia ấm áp lạ thường, ẩn duật đằng sau đó, là cả bầu trời nắng xuân.
Trương Thu Phong nhăn chặt mày thành một đường thẳng, chớp mắt một cái, liền liếc nhìn sang vị trí Tô Uyển Ân.
Cô ta cảm nhận như bản thân là người thừa, thậm chí là vô hình trong mắt họ.
“Uyển Ân phải làm việc rồi.
Mau vào công ty đi.” Trong lòng dấy lên sự không can tâm, cuối cùng Trương Thu Phong vẫn mở lời trước đánh bay sự trầm mặc.
“Ò… Tôi biết rồi thưa sếp.” Dù sao đi chăng nữa thì Trương Thu Phong cũng là sếp trực tiếp chỉ đạo Tô Uyển Ân, vì thế cô không muốn đắc tội, hơn ai hết, cô còn muốn tiếp tục công việc này, cô cũng thấu hiểu đạo lý công sở, muôn đời đừng chọc giận sếp.
Khoé miệng nhếch lên tia chua xót, Tô Uyển Ân cuối cùng cũng hiểu được cuộc sống tiến thoái lưỡng nam là như thế nào! Trước kia, thể xác và tinh thần cô thuộc vào tay anh, mặc nhiên bị anh điều khiển, giờ đây cô đã được hưởng đặc quyền tự do vốn có, vẫn không thể nào thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Rốt cuộc là vì gì? Tại sao anh cứ phải chen chân vào cuộc đời cô như thế?
Suốt cả quãng đường, Tô Uyển Ân vẫn luôn bị kìm kẹp giữa hai ánh mắt sắc nhọn, một bên là cương nghị rắn rỏi, một bên là sắc bén lại cao thâm, cảm giác như thể xác cô sắp gãy làm đôi, mặc nhiên bị xâu xé.
Cho dù cô có mù cũng nhận ra, Trương Thu Phong đối với Lạc Hạo Đình tuyệt nhiên không đơn giản.
Nhưng điều đó thì liên quan gì tới cô? Sao cứ phải nhắm vào cô như thế?
Có người nói: giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kì nhạy bén, đặc biệt là phụ nữ khi yêu, quả nhiên không sai.
Trước kia, Trương Thu Phong còn có chút thủ hạ lưu tình vì cô là người mới, sau khi ngửi thấy mùi bất thường trong mối quan hệ giữa cô và Lạc Hạo Đình, cô ta bèn ra sức hành hạ cô, dày công sắp xếp sẵn công việc dành cho cô, để thuận tiện hạ lệnh bất cứ khi nào cô có thời gian trống.
Bạch Khởi cùng Lăng Tư Dực được pha kinh hồn, rốt cuộc cô gái nhỏ ấy đã chọc gì sếp, khiến một người phong thái điềm tĩnh như Trương Thu Phong cũng phải nổi lên cơn giận đáng sợ thế kia!
“Này… Sao thế? Em làm gì sai à…?” Nhân cơ hội Trương Thu Phong ra ngoài, Bạch Khởi và Lăng Tư Dực cùng kéo Tô Uyển Ân tới hỏi chuyện.
“Không biết… Có lẽ do tâm tình không tốt…” Tô Uyển Ân thở dài, đáy mắt vô hồn