Chap 1: Hạnh Phúc Vô Hình
Tác giả: Quỳnh Lê
Trong một ngôi nhà nhỏ nằm sát chân núi của một vùng quê nghèo có ba mẹ con đang sống cùng với nhau, chồng bà đã mất, bà và hai người con, một trai và một gái sống hạnh phúc bên nhau dù cuộc sống vẫn còn vô vàn khó khăn.
Một ngày nọ có một tin động trời ập xuống căn nhà nhỏ của bà, con gái bà, mẹ tương lai của sen đã không chồng mà có con, bà xỉu mấy bận và khóc suốt, còn mẹ sen, dù có khóc có buồn có khổ có nghe bao nhiêu lời chửi mắng và bàn tán của hàng xóm láng giềng và của bà vẫn kiên quyết không nói tên người đàn ông nào đã làm mình có thai.
Mẹ sen sinh ra một bé gái và đặt tên là Hoàng Ngọc Sen, mọi người hay gọi em là sen nhỏ hoặc nhóc sen, vì mẹ thích hoa sen, trong ao sau nhà mẹ cũng có rất nhiều sen và tên mẹ sen là “Ngọc Liên”, cũng có nghĩa là hoa sen.
Sen ra đời càng khiến gia đình thêm khó khăn nhưng mẹ và cậu vẫn cố gắng kiếm tiền nuôi sen, cậu sẵn sàng làm thêm ban đêm để có thêm sữa bỉm cho sen, ngoại cũng nguôi dần và không giận mẹ nữa, ngoại không thể không thương khi sen cứ đu theo ngoại và bi bô với ngoại cả ngày.
Rồi mẹ sen mất do tai nạn giao thông khi sen tròn 1 tuổi, đến khi hấp hối trong bệnh viện mẹ vẫn không nói cho bà ngoại nghe về người đàn ông đó, mẹ nói do mẹ yêu người ta nên không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó, mẹ xin lỗi vì không cho ngoại được một chàng rể, không cho sen một người ba mà cũng chẳng chăm sóc được cho sen.
Mẹ ra đi mà không sao yên lòng về đứa con gái bé bỏng của mình, sen còn quá nhỏ, quá nhỏ để chịu đựng những tổn thương và thiếu thốn này, ngoại thương nhưng ngoại vẫn rất giận mẹ.
_Đứa con gái ngốc này, rốt cuộc ba của con Sen là ai? Sao đến bây giờ vẫn không nói vậy hả?
_Con xin lỗi mẹ, con không nói được,mẹ hãy nuôi bé Sen, hãy yêu thương cháu nó mẹ nhé!
Mắt mẹ ngân ngấn nhìn ngoại đầy van lơn và hối hận rồi mẹ quay qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của sen mà nước mắt giàn giụa, mẹ thương sen lắm nhưng chẳng thể chăm sóc và nuôi nấng sen được nữa rồi.
“Con gái của mẹ, hãy sống mạnh mẽ và trong sạch như cái tên của con, dù có chuyện gì xảy ra cũng hãy vượt qua và sống tốt, đừng sai lầm như mẹ, mẹ xin lỗi con, con gái của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều!” Mẹ hôn lên tay sen mà thút thít.
Rồi giây phút cuối đời chuẩn bị ra đi, mẹ nghĩ đến ba sen “Anh ơi, em không thể cho anh gặp con, không thể cho hai cha con nhìn nhận nhau, em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác, em xin lỗi anh nhiều, mẹ xin lỗi con gái….của….mẹ….!”
Giây phút này mọi người lặng đi và ngoại khóc to hơn khi bàn tay mẹ rơi phịch xuống giường, hai mắt mẹ nhắm lại mà hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên gương mặt đầy những thương tích, mẹ đã về với Chúa. Sen lúc này còn quá nhỏ, sen vẫn chưa hiểu gì, sen chỉ biết khóc đòi mẹ và đòi sữa nhưng sao mẹ nằm yên đó, mẹ không cho sen ăn, sen khóc nhiều như vậy sao mẹ không bồng sen? Sen khóc, ngoại cũng khóc, cậu sen cũng khóc, mọi người đều khóc, tại sao mẹ vẫn nằm đó?
Tiếng khóc của sen lúc này như khiến bầu không khí thêm phần đau thương và bi ai, vậy là từ giờ sen vốn đã không có cha giờ lại thêm mồ côi mẹ, sen lại càng thêm đáng thương khi chỉ vừa tròn một tuổi, khi còn chưa được mẹ tổ chức mừng thôi nôi.
Trong đám tang của mẹ, có một người phụ nữ ở làng kế bên đến tham dự, mọi người đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bà, vì bà không phải đạo Công Giáo như nhà sen, bà đạo phật, bà tu tại gia, bà còn đến bồng sen, sen còn quá nhỏ nên sen không biết những gì đang diễn ra, chỉ là sen nhớ mẹ, sen nhớ mẹ lắm, sen còn ôm người phụ nữ đó và ngủ quên trên tay bà mà vẫn còn đang mút tay vì đói sữa.
Đám tang mẹ đã xong, mẹ đã yên nghỉ trong ngôi nhà nhỏ của nghĩa trang giáo xứ, nỗi đau mẹ đi vẫn còn đang được ngoại và cậu sen đè lại để thay mẹ sen tiếp tục chăm sóc và nuôi nấng sen nên người.
Tối đó ngoại sen chẳng buồn cùng mọi người khui tiền phúng điếu, đến khi ngoại tư quay qua nói với ngoại sen.
_Chị Hai, hai mươi triệu lận nè, ai mà lại đi phúng điếu hai mươi triệu?
Cả ngoại sen lẫn cậu đều ngạc nhiên, cậu cầm lấy và đếm thử thì đúng là hai mươi triệu, bên trong còn có tờ giấy ghi vài chữ: “phụ gia đình nuôi bé sen!”
Chẳng ai biết là của ai nhưng nhờ số tiền đó mà ngoại đã thay mẹ nuôi sen, ngoại chăm sen kỹ càng hơn và cho sen được đủ đầy như các bạn cùng trang lứa, sen lớn dần lên trong vòng tay yêu thương của ngoại và cậu.
Khi sen lớn thêm một xíu, sen nhận ra sen khác so với các bạn, sen không có ba cũng không có mẹ, tại sao chứ? Nhiều lần sen hỏi ngoại nhưng ngoại chỉ khóc nên sen không dám hỏi nữa, bạn bè thì cứ trêu sen là đứa mồ côi, có người nói sen là con hoang, nói mẹ sen hư hỏng, mỗi lần nghe như vậy sen sợ và chạy về chui rúc ngay đầu giường mà khóc. Lâu dần sen chai lỳ đi, sen bỏ lơ những lời châm chọc, sẵn sàng đánh lại bất cứ đứa nào nếu bị trêu ghẹo, sen tự nhủ phải mạnh mẽ, sen không muốn phải khóc hoài nữa, không muốn ngoại nhìn sen như vậy rồi lại vào phòng khóc, sen mạnh mẽ hơn và sen không có nhiều bạn, chỉ có Diễm là chịu chơi với sen, không sao, sen không cần nhiều bạn, có Diễm là được.
Diễm hay trốn nhà qua sen chơi, cho sen kẹo và cùng chơi búp bê với sen, lớn lên cả hai cùng đi học, vào cấp hai vẫn được học chung với nhau và chơi với nhau càng thân thiết hơn.
Rồi cậu sen lấy vợ, sen có mợ, mợ sen là cô gái sống cùng làng với gia đình sen, mợ hiền và rất thương sen, mợ và cậu vẫn sống chung một nhà với ngoại và sen, đến khi mợ sinh em bé sen phụ mợ giữ em, chơi với em. Đại gia đình của sen sống hạnh phúc với nhau, sen không còn thắc mắc về ba hay bên nội của sen nữa, vì sen tin rằng họ không cần mẹ con sen nên bao nhiêu năm qua đã không tìm mẹ và sen, đã không biết mẹ sen đã mất, con gái của mẹ, cháu nội của họ đã sống đến bây giờ và sống như thế nào, với sen, gia đình sen chỉ có ngoại, cậu mợ và em Hoa.
Đến khi sen tròn 18 tuổi, sen học xong 12, sen tốt nghiệp loại khá, ngoại vui, sen cũng vui nhưng sen lại không thể học lên được, ngoại không thể nuôi sen học đại học vì em Hoa của sen, con của cậu mợ hay bệnh và tốn rất nhiều tiền chữa bệnh nên sau khi suy nghĩ và nghe lời Diễm rủ, sen xin ngoại vào Đồng Nai làm cho xí nghiệp may.
_Vào Đồng Nai làm? Đi với con Diễm sao? Quen biết gì trong đó mà hai đứa dắt nhau đi?
Sen và Diễm kể cho ngoại nghe, là dì ruột của Diễm có chồng ở trong đó, bây giờ trong đó người ta mở công ty và xí nghiệp nhiều, lương cũng khá, phòng trọ cũng rẻ, nếu biết dành dụm cũng có chút ít gửi về cho ngoại phụ lo cho em sen. Diễm cũng không học nữa nên mới quyết định rủ sen đi làm.
_Bà đừng lo, có con thì không ai dám bắt nạt sen đâu, tụi con đi làm kiếm tiền sau này còn lo cho bản thân nữa!
Diễm thuyết phục ngoại dùm sen, Diễm còn gọi cho dì để ngoại nói chuyện cho yên tâm, hai đứa sẽ mướn phòng trọ gần nhà dì, dì sẽ coi ngó và xin việc cho hai đứa, sen cũng lớn rồi, tập tự lo cho mình chứ không thể