Hạnh Phúc Vô Hình

Chương 1


trước sau



Chap 1: Hạnh Phúc Vô Hình


Tác giả: Quỳnh Lê


Trong một ngôi nhà nhỏ nằm sát chân núi của một vùng quê nghèo có ba mẹ con đang sống cùng với nhau, chồng bà đã mất, bà và hai người con, một trai và một gái sống hạnh phúc bên nhau dù cuộc sống vẫn còn vô vàn khó khăn.


Một ngày nọ có một tin động trời ập xuống căn nhà nhỏ của bà, con gái bà, mẹ tương lai của sen đã không chồng mà có con, bà xỉu mấy bận và khóc suốt, còn mẹ sen, dù có khóc có buồn có khổ có nghe bao nhiêu lời chửi mắng và bàn tán của hàng xóm láng giềng và của bà vẫn kiên quyết không nói tên người đàn ông nào đã làm mình có thai.


Mẹ sen sinh ra một bé gái và đặt tên là Hoàng Ngọc Sen, mọi người hay gọi em là sen nhỏ hoặc nhóc sen, vì mẹ thích hoa sen, trong ao sau nhà mẹ cũng có rất nhiều sen và tên mẹ sen là “Ngọc Liên”, cũng có nghĩa là hoa sen.


Sen ra đời càng khiến gia đình thêm khó khăn nhưng mẹ và cậu vẫn cố gắng kiếm tiền nuôi sen, cậu sẵn sàng làm thêm ban đêm để có thêm sữa bỉm cho sen, ngoại cũng nguôi dần và không giận mẹ nữa, ngoại không thể không thương khi sen cứ đu theo ngoại và bi bô với ngoại cả ngày.


Rồi mẹ sen mất do tai nạn giao thông khi sen tròn 1 tuổi, đến khi hấp hối trong bệnh viện mẹ vẫn không nói cho bà ngoại nghe về người đàn ông đó, mẹ nói do mẹ yêu người ta nên không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó, mẹ xin lỗi vì không cho ngoại được một chàng rể, không cho sen một người ba mà cũng chẳng chăm sóc được cho sen.


Mẹ ra đi mà không sao yên lòng về đứa con gái bé bỏng của mình, sen còn quá nhỏ, quá nhỏ để chịu đựng những tổn thương và thiếu thốn này, ngoại thương nhưng ngoại vẫn rất giận mẹ.


_Đứa con gái ngốc này, rốt cuộc ba của con Sen là ai? Sao đến bây giờ vẫn không nói vậy hả?


_Con xin lỗi mẹ, con không nói được,mẹ hãy nuôi bé Sen, hãy yêu thương cháu nó mẹ nhé!


Mắt mẹ ngân ngấn nhìn ngoại đầy van lơn và hối hận rồi mẹ quay qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của sen mà nước mắt giàn giụa, mẹ thương sen lắm nhưng chẳng thể chăm sóc và nuôi nấng sen được nữa rồi.



“Con gái của mẹ, hãy sống mạnh mẽ và trong sạch như cái tên của con, dù có chuyện gì xảy ra cũng hãy vượt qua và sống tốt, đừng sai lầm như mẹ, mẹ xin lỗi con, con gái của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều!” Mẹ hôn lên tay sen mà thút thít.


Rồi giây phút cuối đời chuẩn bị ra đi, mẹ nghĩ đến ba sen “Anh ơi, em không thể cho anh gặp con, không thể cho hai cha con nhìn nhận nhau, em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác, em xin lỗi anh nhiều, mẹ xin lỗi con gái….của….mẹ….!”


Giây phút này mọi người lặng đi và ngoại khóc to hơn khi bàn tay mẹ rơi phịch xuống giường, hai mắt mẹ nhắm lại mà hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên gương mặt đầy những thương tích, mẹ đã về với Chúa. Sen lúc này còn quá nhỏ, sen vẫn chưa hiểu gì, sen chỉ biết khóc đòi mẹ và đòi sữa nhưng sao mẹ nằm yên đó, mẹ không cho sen ăn, sen khóc nhiều như vậy sao mẹ không bồng sen? Sen khóc, ngoại cũng khóc, cậu sen cũng khóc, mọi người đều khóc, tại sao mẹ vẫn nằm đó?


Tiếng khóc của sen lúc này như khiến bầu không khí thêm phần đau thương và bi ai, vậy là từ giờ sen vốn đã không có cha giờ lại thêm mồ côi mẹ, sen lại càng thêm đáng thương khi chỉ vừa tròn một tuổi, khi còn chưa được mẹ tổ chức mừng thôi nôi.


Trong đám tang của mẹ, có một người phụ nữ ở làng kế bên đến tham dự, mọi người đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bà, vì bà không phải đạo Công Giáo như nhà sen, bà đạo phật, bà tu tại gia, bà còn đến bồng sen, sen còn quá nhỏ nên sen không biết những gì đang diễn ra, chỉ là sen nhớ mẹ, sen nhớ mẹ lắm, sen còn ôm người phụ nữ đó và ngủ quên trên tay bà mà vẫn còn đang mút tay vì đói sữa.


Đám tang mẹ đã xong, mẹ đã yên nghỉ trong ngôi nhà nhỏ của nghĩa trang giáo xứ, nỗi đau mẹ đi vẫn còn đang được ngoại và cậu sen đè lại để thay mẹ sen tiếp tục chăm sóc và nuôi nấng sen nên người.


Tối đó ngoại sen chẳng buồn cùng mọi người khui tiền phúng điếu, đến khi ngoại tư quay qua nói với ngoại sen.


_Chị Hai, hai mươi triệu lận nè, ai mà lại đi phúng điếu hai mươi triệu?


Cả ngoại sen lẫn cậu đều ngạc nhiên, cậu cầm lấy và đếm thử thì đúng là hai mươi triệu, bên trong còn có tờ giấy ghi vài chữ: “phụ gia đình nuôi bé sen!”


Chẳng ai biết là của ai nhưng nhờ số tiền đó mà ngoại đã thay mẹ nuôi sen, ngoại chăm sen kỹ càng hơn và cho sen được đủ đầy như các bạn cùng trang lứa, sen lớn dần lên trong vòng tay yêu thương của ngoại và cậu.


Khi sen lớn thêm một xíu, sen nhận ra sen khác so với các bạn, sen không có ba cũng không có mẹ, tại sao chứ? Nhiều lần sen hỏi ngoại nhưng ngoại chỉ khóc nên sen không dám hỏi nữa, bạn bè thì cứ trêu sen là đứa mồ côi, có người nói sen là con hoang, nói mẹ sen hư hỏng, mỗi lần nghe như vậy sen sợ và chạy về chui rúc ngay đầu giường mà khóc. Lâu dần sen chai lỳ đi, sen bỏ lơ những lời châm chọc, sẵn sàng đánh lại bất cứ đứa nào nếu bị trêu ghẹo, sen tự nhủ phải mạnh mẽ, sen không muốn phải khóc hoài nữa, không muốn ngoại nhìn sen như vậy rồi lại vào phòng khóc, sen mạnh mẽ hơn và sen không có nhiều bạn, chỉ có Diễm là chịu chơi với sen, không sao, sen không cần nhiều bạn, có Diễm là được.


Diễm hay trốn nhà qua sen chơi, cho sen kẹo và cùng chơi búp bê với sen, lớn lên cả hai cùng đi học, vào cấp hai vẫn được học chung với nhau và chơi với nhau càng thân thiết hơn.


Rồi cậu sen lấy vợ, sen có mợ, mợ sen là cô gái sống cùng làng với gia đình sen, mợ hiền và rất thương sen, mợ và cậu vẫn sống chung một nhà với ngoại và sen, đến khi mợ sinh em bé sen phụ mợ giữ em, chơi với em. Đại gia đình của sen sống hạnh phúc với nhau, sen không còn thắc mắc về ba hay bên nội của sen nữa, vì sen tin rằng họ không cần mẹ con sen nên bao nhiêu năm qua đã không tìm mẹ và sen, đã không biết mẹ sen đã mất, con gái của mẹ, cháu nội của họ đã sống đến bây giờ và sống như thế nào, với sen, gia đình sen chỉ có ngoại, cậu mợ và em Hoa.


Đến khi sen tròn 18 tuổi, sen học xong 12, sen tốt nghiệp loại khá, ngoại vui, sen cũng vui nhưng sen lại không thể học lên được, ngoại không thể nuôi sen học đại học vì em Hoa của sen, con của cậu mợ hay bệnh và tốn rất nhiều tiền chữa bệnh nên sau khi suy nghĩ và nghe lời Diễm rủ, sen xin ngoại vào Đồng Nai làm cho xí nghiệp may.


_Vào Đồng Nai làm? Đi với con Diễm sao? Quen biết gì trong đó mà hai đứa dắt nhau đi?


Sen và Diễm kể cho ngoại nghe, là dì ruột của Diễm có chồng ở trong đó, bây giờ trong đó người ta mở công ty và xí nghiệp nhiều, lương cũng khá, phòng trọ cũng rẻ, nếu biết dành dụm cũng có chút ít gửi về cho ngoại phụ lo cho em sen. Diễm cũng không học nữa nên mới quyết định rủ sen đi làm.


_Bà đừng lo, có con thì không ai dám bắt nạt sen đâu, tụi con đi làm kiếm tiền sau này còn lo cho bản thân nữa!


Diễm thuyết phục ngoại dùm sen, Diễm còn gọi cho dì để ngoại nói chuyện cho yên tâm, hai đứa sẽ mướn phòng trọ gần nhà dì, dì sẽ coi ngó và xin việc cho hai đứa, sen cũng lớn rồi, tập tự lo cho mình chứ không thể

cứ để ngoại và cậu lo cho hoài được.


_Ngoại, để con đi làm, vừa đỡ tốn gạo nè, rồi con sẽ cố gắng dành dụm tiền để phụ chữa bệnh tim cho em Hoa nữa!


Cậu và ngoại không muốn cho sen đi nhưng cũng không còn cách nào khác và thế là sen cùng Diễm xách ba lô lên đường, hai đứa mướn phòng trọ gần nhà dì ruột của Diễm, dì nộp hồ sơ cho hai đứa làm chung trong một công ty may mặc quần áo trẻ em xuất khẩu, hai đứa cùng làm chung một chuyền may, mọi người trong chuyền ngay từ đầu không khiến hai đứa lo lắng vì lúc sen và Diễm vào làm là lúc mọi người đang khẩn trương cho lô hàng xuất gấp nên chẳng ai có thời gian mà nhìn hay chào nhau chứ đừng nói là có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.


Sen và Diễm được chị tổ trưởng dạy may, hai đứa học khá nhanh và mau chóng được sắp xếp may phụ những công đoạn bị dí mà người may chính may không kịp hàng cho người kế may.



Ngày đầu, ngày tiếp theo, mọi việc suôn sẻ đến khi lô hàng hoàn thành thì không còn tăng ca đến 8h đêm hay làm luôn ngày chủ nhật nữa, chuyền của sen được công ty cho phép nghỉ một ngày phép năm, sen và Diễm dù mới vào làm cũng được nghỉ chung với cả chuyền.


Tối đó, sen và Diễm lái xe đạp chạy một vòng xung quanh nơi mình ở, hơn hai tuần rồi mới rảnh mà đi vòng vòng cho biết nơi mà cả hai sẽ sinh sống trong thời gian tới, Diễm nói bâng quơ.


_Bây giờ mà có bạn trai thì thích biết mấy, vì sẽ có người chở mình đi chơi chứ không phải tự mình chở con heo này trong khi người thì mệt mỏi rã rời vì lô hàng xuất gấp khi hai con mới vô làm, đen dã man con ngang.


_Thì bà đưa xe đây tui chở, giả vờ nhắc khéo đồ, làm nhiều thì tiền nhiều thôi.


_Hehe là bà nói đó!


_Chuyện nhỏ thôi Diễm ơi!


Đổi tài, sen chở Diễm, hai đứa đang nghêu ngao bàn về tháng lương đầu tiên của mình.


_Tui sẽ mua cái điện thoại mới, điện thoại tui cũ rồi! Diễm nói.


_Mua xong bán rẻ tui cái này nhen! Sen nhanh miệng.


_Ok, còn bà, lương tháng đầu tiên bà tính làm gì?


_Để dành thêm rồi tui sẽ cho cậu cái xe máy mới, xe cậu tui cũ lắm rồi!


_Thương cậu ghê ta, cháu ngoan nè!


Diễn vừa nói xong liền đưa chọc lét sen, sen nhột nên loạng choạng tay lái mà miệng la oai oái.


_Diễm, đừng giỡn, nhột, té bây giờ!


Diễm mặc kệ sen vừa la vừa cười vẫn không dừng tay lại, vẫn chọc lét sen nên sen một tay lái xe, một tay cầm tay Diễm để lấy tay Diễm ra thì.


_Áaaaaaa…..! Rầm….


Sen tông trúng một người đàn ông khi anh ta vừa dắt xe máy xuống lề đường, lúc này Diễm mới chịu dừng tay, sen thì bị bánh xe đạp đập mạnh lên chân, vừa đau, vừa sợ sen mặt mũi tái mét nhìn người đàn ông đó.


_Anh ơi, anh có sao không? Em… em xin lỗi!


Sen vội bước tới phụ anh ta đỡ chiếc xe máy lên, anh ta không nói gì mà quay qua nhìn sen, sen đang hoảng, đang sợ, đang đau vậy mà lại ngẩn ngơ vì khuôn mặt và ánh mắt của anh ta. Anh ta cao gầy, khuôn mặt nam tính với đôi mắt sâu và sóng mũi cao cao, ở anh ta, dù chỉ là ánh nhìn đầu tiên nhưng lại khiến sen cảm nhận được sự lạnh lùng và nghiêm nhưng lại có cái gì đó ấm áp, vững chãi và mạnh mẽ, khiến sen tin rằng đây là một người đàn ông chững chạc chứ không phải là một anh chàng thanh niên choai choai mới lớn.


Sen lúc này lại không được bình thường chút nào, tim sen đang đập nhanh sao? Không phải vì đau, vì tông trúng người ta mà vì… trai? Sen đang ngẩn ngơ vì anh ta? Sen đang đứng bất động nhìn trai sao? Sen chớp mắt mấy lần rồi lại nhìn anh.


Anh cũng đang nhìn sen, nhìn thấy ánh mắt ráo hoảng của một cô bé mới lớn, vẻ ngây thơ trong giây lát đó khiến anh không thể giận cô bé được dù chân anh cũng bị đau vì xe ngã.


Hai người cứ đứng lặng nhìn vào mắt nhau và sen đã không thể rời khỏi ánh mắt anh ta. Ánh mắt mà như có một sức hút cứ hút chặt sen vào đó, Diễm đá nhẹ xe đạp, anh ta nhanh chóng nhận ra sự nhắc khéo của Diễm.



_Cô không sao chứ?


_À, tôi…. tôi không sao? Xin lỗi anh, anh có sao…


_Không sao là được rồi!


Anh ta chẳng cho sen nói hết câu, nói xong anh ta chạy xe đi mất, sen vẫn đứng ngẩn ngơ, sen nhìn theo anh ta, anh ta lái con xe wave trắng hòa lẫn trong đám đông và mất dạng, anh ta đi rồi mà sao sen lại muốn chạy theo anh ta, sen muốn biết điều gì đó về anh, sen không nỡ nhìn anh ta chạy đi mất.


_Nè, chân sao rồi? Lo ngắm trai không nhen?! Mà ông đó đẹp trai ra phếch đó sen, biết lựa trai mà ngắm he?


Diễn nói đúng, anh ta đẹp trai quá, sen chưa bao giờ có cảm giác lạ này, sen gặp con trai, sen vô công ty cũng có con trai nhưng sao chưa bao giờ như vậy, sao ánh mắt anh ta lại khiến sen như bất động? Diễm kêu sen ra sau cho Diễm chở vì chân sen bị đau rồi, sen có nghe Diễm nói nhưng sao chẳng nhúc nhích tay chân được, Diễm đành lôi sen qua, đè sen ngồi yên sau của xe đạp rồi chở sen về. Còn sen vẫn suy nghĩ và nhớ mãi về ánh mắt của anh ta, Diễm lại trêu.


_Rồi, sét đánh bé sen nhà mình rồi!


Ý Diễm là sen đã yêu anh ta? Như này là yêu sao?


_Nhìn mặt bà kìa, yêu rồi đó, anh chàng đó cũng đẹp trai quá mà!


Phải, anh đẹp trai, nhưng đâu phải lần đầu sen thấy trai đẹp? Sao tâm trạng lại như này? Như này là sao?


_Được rồi má ơi, ngủ đi, sáng mai phải đi làm rồi đó!


Tối nay sen mất ngủ, thật sự mất ngủ còn hơn cái hôm thức thi tốt nghiệp nữa, sen yêu anh ta à? Sen không tin, sen cố nhắm mắt ngủ, Diễm ngủ rồi mà sen vẫn thức, sen bị gì nè trời?!


Sáng ra sen uể oải dậy, hôm nay phải đi làm lại rồi, sen phải tranh thủ kẻo trễ làm vì hai đứa phải đạp xe đạp đi làm, đường đến công ty cũng không gần lắm, sen quên mất anh chàng đẹp trai tối hôm qua. Sen vệ sinh cá nhân xong thì cùng Diễm ăn cơm tự nấu, ăn xong thì đạp xe đi làm.


Công việc vẫn như vậy, không còn đơn hàng xuất gấp nhưng mọi người vẫn tập trung may, sen không may khi đang may mà bị hư máy may, sen nhìn quanh tìm anh bảo trì, mọi hôm sen thấy hai anh bảo trì hay đi quanh quẩn gần đây mà sao giờ không thấy ai hết, sen đành mở đèn, đây là đèn mà khi máy may hư công nhân may mở lên bảo trì sẽ tự tới để sửa máy. Sen đang gỡ hàng hư thì.


_Máy bị gì vậy em?


_Cái ổ thuyền suốt nó không quay, anh xem dùm… em…


Sen vừa gỡ hàng hư vừa nói đến khi ngước lên nhìn thì, là ánh mắt đó, là khuôn mặt đó, sen đứng hình mất máy giây mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình là người tối hôm qua, anh ta nhìn nhưng không nhận ta sen vì sen đeo khẩu trang y tế, nhưng sen đã nhận ra anh, anh làm chung công ty với sen, anh làm bên bộ phận bảo trì nhưng sao cả tháng nay sen không gặp anh? Nãy giờ từ khi nhận ra anh, sen quay mặt đi, vì sen bất ngờ quá, tim sen đập nhanh quá, sen không dám nhìn anh.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện