Chap 20: Hạnh Phúc Vô Hình
Tác giả: Quỳnh Lê
Anh biết hành động cự tuyệt này của sen là vì những hình ảnh trước đó, anh vội để tay lên vai sen ngăn sen đang lùi bước, sen dừng lại rồi từ từ nhìn lên anh, anh chậm rãi giải thích.
_Những hình ảnh đó nếu em xem lại lần nữa sẽ nhận ra đó là những hình ảnh cũ và đã được chụp từ bốn năm về trước, hôm đó là sinh nhật My lúc cô ấy mười chín tuổi và cũng là lúc anh và My còn quen nhau, lúc đó anh cũng đen hơn bây giờ nhiều. My lôi ra những hình ảnh đó là muốn công kích em và khiến em rời xa anh. Đã gần ba năm rồi anh chưa từng gặp lại My cho đến tối hôm đó và thật sự anh đã từng nói với em, anh và cô ấy đã chia tay, chưa từng có phút giây nào anh muốn quay lại với My.
_Em….
Sen ngập ngừng, tâm trạng sen đã dễ chịu hơn, nhìn anh xem, sự chân thật thể hiện hết trên gương mặt anh, sen không thể nói được lời nào để chất vấn anh.
_Em tin anh được không? Ai ai cũng nói em sai hết, nói em là tiểu tam, giành giật người yêu của chị My?
_Ai hiểu lầm anh cũng được, chỉ riêng em là người anh sợ sẽ hiểu lầm anh nhất, đừng nghe ai nói, đừng tin lời bất cứ ai, anh sẽ nhanh chóng dẹp tan tin đồn không để em phải chịu thiệt.
Nghe anh nói sen lại rưng rưng nên cúi đầu che dấu đi cảm xúc của mình, sen cũng thấy bản thân có lỗi, sen tự nhận mình thích anh mà chẳng lần nào sen tin anh, là do sen đa nghi, do sen chưa đủ tin yêu và do sen chưa từng có kinh nghiệm, sen đã thích anh thì ít ra sen nên tin anh, không nên lần nào cũng hiểu lầm anh, nghĩ vậy sen lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Anh mỉm cười hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi bưởi của sen, sen nhắm mắt miệng khẽ cười rồi hai người lặng đi ít giây để đắm mình trong tình cảm đang đổi ngọt ngào sau chút giận hờn vừa rồi.
Rồi những giọt nước trên tóc sen nhỏ lên tay anh, anh mỉm cười với tay lấy khăn và nhẹ nhàng lau tóc cho sen. Sen lại đỏ mặt khi cả người anh đang gần sen đến vậy, anh mỉm cười, lâng lâng trong lòng một cảm giác hạnh phúc. Rồi anh dừng lại, anh gãi đầu, nhìn yêu hết sức.
_Anh nấu ăn nhé, em sấy tóc đi!
_À, dạ! Phiền anh nhé!
Sen đi đến mở quạt ngồi sấy tóc, lâu lâu lén nhìn qua anh, hình ảnh nội trợ của anh cũng khiến sen thấy hạnh phúc và ấm lòng đến lạ, khi anh quay qua chạm phải ánh mắt sen, cả hai cùng cười, khoảng cách như gần thêm chút nữa, một thiếu nữ như sen thật sự “yêu” được anh sao? Anh tốt như thế vậy mà giữa bao nhiêu cô gái lại chọn yêu sen sao? Hạnh phúc, sen hạnh phúc đến quên đi sự tồn tại của thế giới bên ngoài mất rồi.
_Có ai ở nhà không?
Diễm đưa mặt vào, nói xong rồi tủm tỉm cười.
_Vô phòng đi, giả vờ nữa chứ! Sen lườm Diễm, còn anh thì cười và nói.
_Em về rồi hả? Anh nấu gần xong rồi, em vào đi!
_Em vừa rồi thấy có cái gì đó ngăn cách em vào phòng nên mới phải hỏi anh ạ, thì ra là không gian riêng của những người yêu nhau, ghê thật, lần đầu mới thấy!
Diễn vừa bước vào liền trêu sen, sen lại lườm Diễm.
_Bớt trêu nhé, mà Tuấn đâu?
_Về rồi?
_Về? Sao không rủ Tuấn ăn chung với tụi mình luôn?
_Thôi khỏi đi, ổng không” tăng ca” nỗi đâu!
_Tăng ca? Ăn cơm thôi mà tăng ca gì?
Diễm nhìn sen, nhìn anh, Diễm cười miễn cưỡng với sen, sen vẫn ngây thơ đến vậy, chỉ có anh là hiểu nhưng vẫn cố tỏ ra không biết gì khi sen nhìn qua anh. Anh nhún vai và nhanh chóng dọn đồ ăn ra dĩa.
_Mình ăn cơm thôi, anh nấu xong rồi!
_Em cũng được ăn cùng sao? Ăn đồ ăn anh nấu? Vậy tối nay em sẽ không bị ám sát chứ?
Diễm vừa nói vừa nhìn qua sen, sen cũng trao cho Diễm cái lườm hơi bị sắc.
_Ăn đi, không chết đâu, nói nữa mới chết đó!
_Ok, vậy thì ăn thôi!
Cả ba người sau đó nói cười thật vui, không khí trở nên ấm cúng hơn hẳn mọi ngày, chỉ là từ bên nhà anh, ánh nhìn mẹ anh hướng về phòng sen đầy sự tức giận.
Tối đó, My up lên facebook nhiều hình ảnh thân mật của My và anh khi còn yêu nhau, My vẫn tiếp tục việc tạo ra sự hiểu lầm của mọi người đối với sen, ngày hôm sau, cả công ty lại xì xầm về chuyện tình tay ba của anh, sen và My, nhất là khi My vẫn khóc lóc ỉ ôi với mọi người rằng sen là người đã xen ngang vào tình cảm của anh và My.
Trên những bức ảnh, My ghép ngày tháng chỉ mới đây, My còn qua nhà anh, mượn áo anh mặc vào và chụp ảnh trong chính căn phòng anh, trên giường của anh qua sự giúp đỡ của mẹ anh, mọi người tin nhưng sen chẳng buồn để tâm.
My còn khoe hình ảnh My và mẹ anh cùng chụp chung với My hôm đi lễ cả hai cùng mặc áo dài đôi như muốn chắc chắn hơn cho mọi người việc anh và My đang yêu nhau và My còn được mẹ anh chấp nhận.
Sen biết My cố tình phá hoại nhưng vẫn không khỏi có chút buồn, vì mẹ anh thích My là thật, bà cấm đoán sen và anh cũng là thật, sen không hiểu, trước đó không phải bà thích sen lắm sao? Vậy mà sen đã làm gì sai mà bà ghét sen, khi My xuất hiện bà càng thể hiện sự ghét bỏ của mình, sen nhiều lần muốn tìm hiểu nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Và việc sen không để tâm đến những gì My cố tình tạo ra và những lời xầm xì của mọi người khiến My tức giận, My có cơ hội là tìm cách nói xấu sen. Sen thì lại rất hiền, và vì sen cũng không muốn làm lớn chuyện nên mặc kệ những gì My nói về sen. Sen vẫn làm việc bình thường, vẫn đi tập hát đều đặn cùng với anh.
Tình cảm của anh và sen cứ nhẹ nhàng được vun đắp như chính tính cách của anh và sen, không bị ảnh hưởng từ người khác vì sen biết anh vốn được nhiều cô gái thích họ ghen tị nói thêm đôi ba câu hay hùa nhau với My nói xấu sen, sen cũng kệ.
Anh vẫn luôn giữ khoảng cách với My, tránh né tất cả những cử chỉ thân mật của My dành cho anh, bên cạnh đó anh chăm sóc sen, vui vẻ trò chuyện và cùng đi ăn với sen, lấy cơm dùm sen và luôn chuẩn bị nước uống cho sen. Lời đồn đại mỗi ngày một ít đi trước tình cảm của cả hai. Anh còn từng khẳng định với người đồng nghiệp thân thiết của mình rằng.
“Tôi và My không có bất cứ mối quan hệ gì hết!”
_Ông thích con bé kia sao?
_Hơn