Hạnh Phúc Vô Hình

Chương 20


trước sau



Chap 20: Hạnh Phúc Vô Hình


Tác giả: Quỳnh Lê


Anh biết hành động cự tuyệt này của sen là vì những hình ảnh trước đó, anh vội để tay lên vai sen ngăn sen đang lùi bước, sen dừng lại rồi từ từ nhìn lên anh, anh chậm rãi giải thích.


_Những hình ảnh đó nếu em xem lại lần nữa sẽ nhận ra đó là những hình ảnh cũ và đã được chụp từ bốn năm về trước, hôm đó là sinh nhật My lúc cô ấy mười chín tuổi và cũng là lúc anh và My còn quen nhau, lúc đó anh cũng đen hơn bây giờ nhiều. My lôi ra những hình ảnh đó là muốn công kích em và khiến em rời xa anh. Đã gần ba năm rồi anh chưa từng gặp lại My cho đến tối hôm đó và thật sự anh đã từng nói với em, anh và cô ấy đã chia tay, chưa từng có phút giây nào anh muốn quay lại với My.

_Em….


Sen ngập ngừng, tâm trạng sen đã dễ chịu hơn, nhìn anh xem, sự chân thật thể hiện hết trên gương mặt anh, sen không thể nói được lời nào để chất vấn anh.


_Em tin anh được không? Ai ai cũng nói em sai hết, nói em là tiểu tam, giành giật người yêu của chị My?

_Ai hiểu lầm anh cũng được, chỉ riêng em là người anh sợ sẽ hiểu lầm anh nhất, đừng nghe ai nói, đừng tin lời bất cứ ai, anh sẽ nhanh chóng dẹp tan tin đồn không để em phải chịu thiệt.


Nghe anh nói sen lại rưng rưng nên cúi đầu che dấu đi cảm xúc của mình, sen cũng thấy bản thân có lỗi, sen tự nhận mình thích anh mà chẳng lần nào sen tin anh, là do sen đa nghi, do sen chưa đủ tin yêu và do sen chưa từng có kinh nghiệm, sen đã thích anh thì ít ra sen nên tin anh, không nên lần nào cũng hiểu lầm anh, nghĩ vậy sen lại thấy nhẹ nhõm hơn.


Anh mỉm cười hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi bưởi của sen, sen nhắm mắt miệng khẽ cười rồi hai người lặng đi ít giây để đắm mình trong tình cảm đang đổi ngọt ngào sau chút giận hờn vừa rồi.


Rồi những giọt nước trên tóc sen nhỏ lên tay anh, anh mỉm cười với tay lấy khăn và nhẹ nhàng lau tóc cho sen. Sen lại đỏ mặt khi cả người anh đang gần sen đến vậy, anh mỉm cười, lâng lâng trong lòng một cảm giác hạnh phúc. Rồi anh dừng lại, anh gãi đầu, nhìn yêu hết sức.


_Anh nấu ăn nhé, em sấy tóc đi!


_À, dạ! Phiền anh nhé!


Sen đi đến mở quạt ngồi sấy tóc, lâu lâu lén nhìn qua anh, hình ảnh nội trợ của anh cũng khiến sen thấy hạnh phúc và ấm lòng đến lạ, khi anh quay qua chạm phải ánh mắt sen, cả hai cùng cười, khoảng cách như gần thêm chút nữa, một thiếu nữ như sen thật sự “yêu” được anh sao? Anh tốt như thế vậy mà giữa bao nhiêu cô gái lại chọn yêu sen sao? Hạnh phúc, sen hạnh phúc đến quên đi sự tồn tại của thế giới bên ngoài mất rồi.


_Có ai ở nhà không?


Diễm đưa mặt vào, nói xong rồi tủm tỉm cười.


_Vô phòng đi, giả vờ nữa chứ! Sen lườm Diễm, còn anh thì cười và nói.


_Em về rồi hả? Anh nấu gần xong rồi, em vào đi!

_Em vừa rồi thấy có cái gì đó ngăn cách em vào phòng nên mới phải hỏi anh ạ, thì ra là không gian riêng của những người yêu nhau, ghê thật, lần đầu mới thấy!


Diễn vừa bước vào liền trêu sen, sen lại lườm Diễm.


_Bớt trêu nhé, mà Tuấn đâu?

_Về rồi?

_Về? Sao không rủ Tuấn ăn chung với tụi mình luôn?

_Thôi khỏi đi, ổng không” tăng ca” nỗi đâu!

_Tăng ca? Ăn cơm thôi mà tăng ca gì?


Diễm nhìn sen, nhìn anh, Diễm cười miễn cưỡng với sen, sen vẫn ngây thơ đến vậy, chỉ có anh là hiểu nhưng vẫn cố tỏ ra không biết gì khi sen nhìn qua anh. Anh nhún vai và nhanh chóng dọn đồ ăn ra dĩa.


_Mình ăn cơm thôi, anh nấu xong rồi!

_Em cũng được ăn cùng sao? Ăn đồ ăn anh nấu? Vậy tối nay em sẽ không bị ám sát chứ?


Diễm vừa nói vừa nhìn qua sen, sen cũng trao cho Diễm cái lườm hơi bị sắc.


_Ăn đi, không chết đâu, nói nữa mới chết đó!

_Ok, vậy thì ăn thôi!


Cả ba người sau đó nói cười thật vui, không khí trở nên ấm cúng hơn hẳn mọi ngày, chỉ là từ bên nhà anh, ánh nhìn mẹ anh hướng về phòng sen đầy sự tức giận.


Tối đó, My up lên facebook nhiều hình ảnh thân mật của My và anh khi còn yêu nhau, My vẫn tiếp tục việc tạo ra sự hiểu lầm của mọi người đối với sen, ngày hôm sau, cả công ty lại xì xầm về chuyện tình tay ba của anh, sen và My, nhất là khi My vẫn khóc lóc ỉ ôi với mọi người rằng sen là người đã xen ngang vào tình cảm của anh và My.


Trên những bức ảnh, My ghép ngày tháng chỉ mới đây, My còn qua nhà anh, mượn áo anh mặc vào và chụp ảnh trong chính căn phòng anh, trên giường của anh qua sự giúp đỡ của mẹ anh, mọi người tin nhưng sen chẳng buồn để tâm.


My còn khoe hình ảnh My và mẹ anh cùng chụp chung với My hôm đi lễ cả hai cùng mặc áo dài đôi như muốn chắc chắn hơn cho mọi người việc anh và My đang yêu nhau và My còn được mẹ anh chấp nhận.


Sen biết My cố tình phá hoại nhưng vẫn không khỏi có chút buồn, vì mẹ anh thích My là thật, bà cấm đoán sen và anh cũng là thật, sen không hiểu, trước đó không phải bà thích sen lắm sao? Vậy mà sen đã làm gì sai mà bà ghét sen, khi My xuất hiện bà càng thể hiện sự ghét bỏ của mình, sen nhiều lần muốn tìm hiểu nhưng vẫn chưa có cơ hội.


Và việc sen không để tâm đến những gì My cố tình tạo ra và những lời xầm xì của mọi người khiến My tức giận, My có cơ hội là tìm cách nói xấu sen. Sen thì lại rất hiền, và vì sen cũng không muốn làm lớn chuyện nên mặc kệ những gì My nói về sen. Sen vẫn làm việc bình thường, vẫn đi tập hát đều đặn cùng với anh.



Tình cảm của anh và sen cứ nhẹ nhàng được vun đắp như chính tính cách của anh và sen, không bị ảnh hưởng từ người khác vì sen biết anh vốn được nhiều cô gái thích họ ghen tị nói thêm đôi ba câu hay hùa nhau với My nói xấu sen, sen cũng kệ.


Anh vẫn luôn giữ khoảng cách với My, tránh né tất cả những cử chỉ thân mật của My dành cho anh, bên cạnh đó anh chăm sóc sen, vui vẻ trò chuyện và cùng đi ăn với sen, lấy cơm dùm sen và luôn chuẩn bị nước uống cho sen. Lời đồn đại mỗi ngày một ít đi trước tình cảm của cả hai. Anh còn từng khẳng định với người đồng nghiệp thân thiết của mình rằng.


“Tôi và My không có bất cứ mối quan hệ gì hết!”

_Ông thích con bé kia sao?

_Hơn

cả thích là yêu! Và ông cũng đừng nhắc đến My với tôi thêm lần nào nữa, tôi không muốn bé sen buồn.


Rồi ngày chủ nhật đó đã đến, trong buổi lễ hôm nay sen sẽ hát thánh ca, không ít người trầm trồ trong đó có anh vì giọng hát của sen, vừa trong veo vừa thuần khiết giản dị như chính ngoại hình và con người của sen.


Anh nghe sen hát, anh mỉm cười, hình ảnh này thêm đáng yêu và quá đẹp trong mắt anh, phía bên ngoài cạnh chỗ anh ngồi còn có tiếng xầm xì của những thanh niên có lẽ đang ế, vì chỉ toàn những lời thế này.


_Con bé xinh thế!

_Xinh còn hát hay nữa, lát nữa tan lễ phải xin số điện thoại mới được.

_Mày lanh quá ha, chắc gì em ấy thích mày?

_Vậy không lẽ thích mày?


Đang trong giờ lễ mà những thanh niên này thật sự vì sen mà mất nghiêm túc, anh chợt nhận ra sen là hình mẫu mà nhiều người con trai thích, xung quanh sen thật sự có rất nhiều vệ tinh, anh cần phải cẩn thận.


Anh tằng hắng như nhắc nhở những thanh niên đó trật tự cũng như muốn nói “hoa đó có chậu rồi!”


Và anh lại không rời mắt khỏi sen đến khi sen trở về chỗ ngồi kế bên anh, anh mỉm cười với sen rồi quay qua các thanh niên kia giật giật hai hàng lông mày đầy đắc ý.


Lúc này mẹ anh cũng đang ngồi bên dưới bà cũng nhận ra giọng hát của sen thực sự thích hợp để hát thánh ca, bà thừa nhận sen hát hay nhưng bà vẫn không thể nào thích sen được, sen trong lòng bà dù thế nào cũng vẫn không thích hợp với con trai bà. Nhiều người xung quanh bà đang nhỏ to với nhau, bà biết họ đang khen sen dễ thương và hát hay nhưng bà vẫn thấy chướng mắt, tan lễ rồi, vẫn còn vài người nói về cô bé hát thánh ca hôm nay, ca đoàn trưởng cũng dành lời khen cho sen.


_Em hát hay lắm, ai ai cũng khen, anh sẽ thường xuyên chọn em hát, em đừng từ chối nhé, xem như đóng góp cho nhà thờ!

_Vâng ạ!


Sen ái ngại nhận lời và cùng anh phụ dọn dẹp chút đỉnh thì rời khỏi nhà thờ, anh đi lấy xe và sen trong lúc đứng chờ anh còn nghe thêm nhiều người nói về mình.


_Con bé con nhà ai vậy nhỉ? Người nhỏ nhắn, ăn vận kín đáo nhìn hiền lành còn hát hay nữa!

_Con bé dễ thương chứ ha? Kìa, là con bé phải không? Đang đứng với thằng con trai kia kìa, chắc bồ bịch gì rồi!


Lúc này anh đã dắt xe đến bên sen, My nhìn thấy và nhanh chóng lên cơn mà cong cớn miệng nói với vẻ khinh khinh.


_Đúng là ai cũng nhìn lầm con nhỏ đó, ngoại hình hiền lành đúng là dễ qua mặt người khác, cái loại con gái phá hoại tình cảm của người khác mà cứ ra vẻ thanh cao.


My còn thao thao bất tuyệt đến khi mẹ anh đứng bên cạnh ra dấu My mới dừng lại vì lúc này anh và sen đang đứng sau lưng My.


Sen vừa bước tới đã vội cúi đầu chào mẹ anh, mẹ anh kêu My đi lấy xe, rồi bà quay đi như không hề trông thấy sen nhưng vẫn nói vọng lại với anh.


_Min coi về luôn đi nha, hổm giờ tăng ca nhiều rồi, về ngủ sớm mai còn đi làm!


_Tí nữa con về!


Anh trả lời mẹ rồi anh quay qua sen, anh thấy sen đang nhẹ cúi đầu, biết sen không vui, anh an ủi.


_Em đừng buồn, mẹ anh rất nhanh thôi sẽ thích em, giờ anh chở em đi uống trà sữa nhé?

_Hay mình về đi anh, mẹ anh….

_Anh không phải thằng nhóc mới lớn, anh hai mươi lăm tuổi rồi, và anh đã có bạn gái, không thể về sớm thế này được, em lên xe, em thích ăn gì anh đưa em đi!

_Nhưng….


Sen chưa nói xong anh đã khởi động xe, rồi anh ngoái đầu lại mỉm cười nói với sen.


_Mình phải vui vẻ và hạnh phúc thì mẹ anh mới biết anh và em là thật lòng yêu nhau, anh cũng sẽ nói chuyện với mẹ, em yên tâm và đừng có suy nghĩ nhiều!


Nghe anh nói mà sen vẫn suy nghĩ, rồi sen mỉm cười cho anh yên lòng, sen có thể yên tâm được không đây? Mẹ anh thái độ như vậy sen sợ vô cùng, sen để tay lên vai anh và ngồi lên xe, sen cố tin lời anh nói, anh sẽ thuyết phục được mẹ anh, bà đã từng thích sen thì có thể sẽ thích sen thêm lần nữa.


Sen nhanh chóng được anh đem tới niềm vui. Anh mua trà sữa cho sen, chở sen đi dạo, cùng nói chuyện và kể cho sen nghe về nhiều chuyện trước đây anh đi nghĩa vụ quân sự. Sen cũng lắng tai nghe, anh nói nhiều hơn khi bên cạnh sen thì phải, cảm giác đã gần gũi hơn nhiều.


Đến gần 10h sen vội hối anh về, sen nói ngủ sớm mai còn đi làm nhưng thực ra sen sợ mẹ anh sẽ mắng anh.


_Ừ, vậy anh chở em về!

_Dạ!


Xe dần chạy về đến phòng trọ sen lại có cảm giác không nỡ, đây có lẽ là cảm giác chỉ khi yêu mới có thì phải. Anh dừng xe và gỡ khuy cài nón cho sen.


_Mai anh qua đón em, em ngủ sớm đừng thức khuya xem điện thoại nữa, nhé?

_Dạ, anh yên tâm, em mà có thức khuya thì không phải là do xem điện thoại đâu!

_Vậy là do anh?


Sen đỏ mặt quay đi, anh mỉm cười đưa tay nắm nhẹ tay sen, hôn lên tóc sen kèm theo lời thủ thỉ.


_Chúc em ngủ ngon!


Sen bẽn lẽn cười nhìn anh rồi quay người đi về phòng trọ, thấy Diễm mở cửa, sen bước vào phòng anh mới yên tâm. Rồi anh đổi nhiên không muốn chạy xe mà thong thả dắt xe về mà hai mắt cứ nhìn về phía phòng của sen. Anh mở cửa ngõ, tâm trạng vẫn còn đang vui thì anh bỗng khựng lại khi nhanh ra xe My vẫn còn để trong sân nhà anh. My vẫn chưa về, anh dựng xe lại và nghe tiếng nói chuyện của My và mẹ anh, càng nghe anh càng tức giận, anh đẩy mạnh cửa vào khiến mẹ anh và My giật mình nhìn anh.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện