Chap 8: Hạnh Phúc Vô Hình
Tác giả: Quỳnh Lê
Diễn mở cửa, tròn mắt nhìn hai anh chàng đứng trước cửa phòng rồi đứng hình trong giây lát vì ánh mắt họ nhìn nhau không hề thiện cảm. Ánh mắt anh gườm Tuấn vì anh vốn hơi khó tính và ít nói đã đành nhưng sao Tuấn lại nhìn cấp trên của mình bằng ánh mắt đó?
Sen thấy Diễm đứng đơ ngay cửa mà không dắt xe đạp ra liền hỏi.
_Sao vậy Diễm, nhanh nhanh kẻo trễ bây giờ!
_Ra đây biểu!
Diễm vừa nói vừa vẫy tay ngược ra sau kêu sen, sen vừa đi tới cửa cũng khựng người lại vì giật mình khi nhận ra anh và Tuấn. Hai người bị làm sao vậy nhỉ? Có phải kẻ thù đâu mà nhìn nhau như vậy? Sen cũng đơ ra như Diễm vì không biết nên nói gì hay làm gì tiếp theo thì anh và Tuấn liền quay qua sen, cả hai thay đổi thái độ nhanh chóng. Tuấn nhanh miệng hơn anh, Tuấn mỉm cười thật tươi với sen.
_Sen, sen mới bệnh dậy còn mệt, ra xe Tuấn chở sen đi làm!
Và tiếp đó là Tuấn với gương mặt thể hiện rõ tâm trạng háo hức và mong chờ cái gật đầu đồng ý của sen, sen chớp chớp mắt vài lần để bản thân tin rằng có hai người đàn ông đang cùng có ý định chở sen đi làm. Anh thì chẳng nói gì mà chỉ mỉm cười rồi nhìn sen, dù Tuấn mở lời nhưng sen không thể đi chung với Tuấn, sen chỉ tay qua anh, mỉm cười trả lời Tuấn có chút ái ngại.
_Sen có hẹn trước với anh Min rồi Tuấn ơi, hay là Tuấn chở Diễm đi, chứ có một mình Diễm đi xe đạp à!
_Có hẹn? Hai người…?
Tuấn lắp bắp hỏi ngược lại và quay qua anh, rõ ràng anh biết tình cảm của Tuấn dành cho sen, Tuấn cũng đã nói với anh sẽ theo đuổi sen, anh đã không nói gì, tại sao chỉ mới qua một ngày đã muốn thành đối thủ của Tuấn?
Anh mỉm cười mà vui vui trong bụng, sen dĩ nhiên là chọn anh rồi, anh tự tin có thừa. Anh đội nón bảo hiểm rồi gài khuy nón cho sen, sen đi theo anh không quên nói với Tuấn.
_Đi thôi Tuấn, Diễm, trễ bây giờ, còn chưa ăn sáng mà!
Tuấn nhìn Diễm, Diễm khẽ nhún vai.
_Sao nhìn tui, như ông thấy đấy, ông chậm chân hơn rồi!
“Chậm chân?” Tuấn nhìn theo anh và sen mà trong bụng vẫn không ngừng thắc mắc” lẽ nào sen thích sếp mình sao? Nếu đã như vậy thì cạnh tranh làm quái gì?”
_Rồi đứng đây luôn hay sao? Có chở tui đi không để tui còn dắt xe vô?
_Đi!
Tuấn buồn xo trả lời Diễm và hất đầu về hướng xe đang đậu ngoài cổng rồi đưa nón bảo hiểm đang cầm trên tay cho Diễm, biết Tuấn đang không vui Diễm chỉ đi theo sau mà không ghẹo thêm gì. Sen vừa ngồi lên xe anh liền quay đầu ra sau hỏi.
_Anh có biết một quán cơm tấm ngon lắm, bây giờ anh chở em qua ăn rồi hẳn đi làm?!
_Anh cũng chưa ăn sáng ạ? Vậy mình đi!
Anh mỉm cười có chút ngạc nhiên rồi chạy xe đi, Tuấn nhìn theo mà trong bụng thấy không vui, không phục và thật tâm không muốn từ bỏ quá sớm nên Tuấn chở Diễm chạy theo anh, theo đến quán cơm tấm thì Tuấn nói với anh.
_Em và Diễm cũng chưa ăn sáng!
Vậy là bốn người cùng vào ăn cơm tấm, Tuấn muốn tranh thủ ga lăng với sen nhưng anh đã không để Tuấn được như ý. Anh lau muỗng và nĩa cho sen, anh đến tận quầy cơm lấy phần của sen và anh còn cẩn thận lấy nước mắm ít cay cho sen.
Sen thì vui trong bụng lắm nhưng trước mặt Tuấn và Diễm mà anh chăm sóc sen đặc biệt thế này làm sen thấy ngại nên mặt sen cứ đỏ ửng lên đầy ngượng ngịu, Diễm còn trêu sen.
_Mở mắt ra mà ăn nhen, ko là đói bụng may không nổi đâu!
Cả anh và Tuấn đều phì cười, chỉ có sen là xấu hổ đến không dám nhìn mặt anh, sen muốn bụm cái miệng Diễm lại quá, bạn bè gì mà cứ hễ có dịp là bán đứng sen.
_Phải, tui ăn nhiều, sẽ ăn nhiều, ai đó cũng lo ăn đi, ở đó mà cà khịa tui miết thôi!
_Ai biểu tui chỉ có mỗi bà là bạn thân? Nói chớ anh Min biết không, nhỏ này mau đói lại xấu tính đói, mỗi lần đói là làm mình làm mẩy với em nên em phải lo trước. Anh rồi cũng sẽ quen với tính này của nó thôi, cuối cùng cũng có người ghánh thay cho em, mừng hết lớn!
Diễm càng nói sen càng thêm xấu hổ, sen sợ anh sẽ cười sen, chê sen vậy mà anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ rồi đưa qua dĩa sen miếng sườn nướng của anh.
_Em không chê thì ăn nhiều vào, anh ăn ít lắm!
Sen giật mình, không phải anh nghĩ sen ăn nhiều và ham ăn chứ? Anh đưa qua sen bao nhiêu là đồ ăn, vậy anh sẽ bị đói sớm thì sao? Sen nghĩ vậy nên nhanh từ chối.
_Diễm giỡn đó anh, em không ăn nhiều vậy đâu, anh ăn ít quá sẽ bị đói sớm đó!
_Anh nói thật, anh no rồi!
Sen nhìn nụ cười trên môi anh, một nụ cười hiền với ánh mắt sáng chứa đựng sự quan tâm dành cho sen, ánh mắt mà khi sen nhìn vào không hiểu sao sen cảm thấy hạnh phúc vô cùng, sen không từ chối anh nữa.
_Vậy em ăn thật nha?
Sen cười đỏ mặt hỏi lại anh, anh mỉm cười gật đầu còn Diễm thì lại ghẹo sen.
_Trời ơi, người ta thử bà thôi mà bà ăn thiệt hả? Bà không thấy ảnh ốm hay sao mà còn giành ăn với ảnh?
Sen đang ăn mà nghe Diễm nói liền khựng lại, mắc nghẹn mà ho liên tục, trời ạ, không ăn cũng bị nói mà ăn cũng bị nói, Diễm bị gì thế không biết, bạn với bè.
_Diễm, muốn tui sống sao, hả?
Sen quay qua liếc Diễm, Diễm vội vuốt lưng cho sen, còn làm mặt cười xin lỗi nữa.
_Nói chơi thôi mà, bạn bè đừng để bụng, ăn đi, ăn no rồi sẽ không còn giận nữa đâu!
Sen làm mặt giả vờ giận tiếp tục ăn còn Diễm gắp thức ăn nịnh lại sen, sen biết anh đang nhìn gương mặt vờ giận của sen nhưng anh không chê sen giống con nít thì phải vì anh đang mỉm cười, nụ cười hiền hiền đẹp trai phải biết, sen mê đứ đừ nụ cười đó của anh.
Cả bọn sau đó lại cùng ăn uống vui vẻ chỉ có Tuấn là không vui chút nào, Tuấn cũng muốn chăm sóc cho sen nhưng anh và Diễm cứ vô tình cản Tuấn, đến khi ăn xong, biết anh