4.
ĐẾN VĂN PHÒNG TÔI MỘT CHUYẾN
Sáng ngày hôm sau, Hề Hàn cảm thấy cả người không khỏe, có thể là do nhiệm vụ tối qua Lâm Di Đông giao cho, tâm lý áp lực đè nén, nên kiểu nào cũng ngủ không ngon.
Tình trạng giấc ngủ có thể ảnh hưởng rất nhiều đến một người, lúc mơ mộng ngủ nông thì có ngủ bao lâu cũng vô dụng, kèm đó là cả người đều khó chịu.
Trước khi rửa mặt y làm nóng hai cái bánh bao đông lạnh rồi mò mẩm đi vào toilet, Hề Hàn nhìn mình trong gương thiếu chút nữa cũng mắng khỏi nổi.
Quầng thâm tia máu, phục luôn, không biết còn tưởng cả đêm không ngủ.
Ông chủ bất lương muốn mạng mà, lời này nói ra chả cay nghiệt tý nào.
Rửa mặt xong mới tỉnh táo được chút, khi Hề Hàn ăn ngồi bàn ăn sáng thì nhìn thấy áo vest treo ở hành lang, đặt nơi đây ít nhiều trông có chút không hợp.
Y tìm trong tủ một túi sạch cất vào, rồi tự mình cầm theo một chiếc áo khoác, mang theo ra ngoài.
Cái gì gọi là bệnh rồi sẽ ảnh hưởng công việc – Câu này không có vấn đề, nhưng trong lòng lại không cách nào dễ chịu, cứ như xin nghỉ phép sẽ ảnh hưởng đến lợi ích công ty.
Lúc trước Lâm Di Đông nói chuyện có đâm chọt thế này sao? Trong đầu một chốc là dự án, một chốc là ánh mắt lặng im của Lâm Di Đông, Hề Hàn bực bội giữa dòng người.
Thời tiết hôm nay không tốt, từng đám mây đen trầm trầm hạ thấp, mưa lại mãi không chịu rơi, những tòa cao ốc vẫn đứng sừng sững, cả thành phố tựa như một cái lồng sắt vậy.
Hề Hàn đeo túi trên vai bước vào văn phòng, đa số mọi người đều đang bận rộn cúi đầu lướt điện thoại, có người xem tin sáng, có người thì sử dụng máy rung, không khí làm việc vào sáng sớm lúc nào cũng có cảm giác xế chiều,,.
Y không có tinh thần gì, quẹt thẻ xong thì ném túi qua một bên.
Bật máy tính, tệp tài liệu tối qua viết được một nửa còn đang nằm lẻ loi trên bàn.
Chậc, thật phiền.
Quay bút nhìn tài liệu mấy lần, y lại thấp thoáng nhìn cái túi bên cạnh.
Làm sao để trả cho Lâm Di Đông đây? Hề Hàn khó chịu xoắn xuýt, đợi chốc nữa báo cáo công việc? Ít nhiều cũng hơi xấu hổ, có hơi công tư không phân minh.
Tử thần đến đại đi để không phải lo sầu không yên kiểu này nữa, đưa đầu một nhát rụt đầu cũng một nhát, lấy năng lực của y trong thời gian ngắn thế này cũng không thể nộp được bài thi làm người khác hài lòng.
Không biết có phải Lâm Di Đông cố ý làm khó y không nữa, nếu thật là vậy, cùng lắm lại đổi việc mà thôi.
Hề Hàn mở app ngân hàng xem tiền tiết kiệm, bất an trong lòng cũng giảm đi không ít.
Sau khi chính thức bắt đầu làm việc, văn phòng cũng trở nên bận rộn, tiếng bàn phím, tiếng máy in liên tục truyền đến, mọi người đều gục xuống máy tính, giống như chú ong thợ cần cù.
Hề Hàn xoay bút, ý tưởng kế hoạch trên máy tính đã gõ xong, màn hình trắng xóa hiện lên những ký tự màu đen đơn điệu khô khan.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, trong lòng Hề Hàn cũng đánh giá khái quát, đây hoàn toàn là một thứ rác rưởi, bảo y mang thứ này đi gặp Lâm Di Đông, mức độ ngượng mặt có thể so luôn với yêu lại từ đầu.
Bảo vệ môi trường là một lĩnh vực mới, trước kia Hề Hàn chưa từng tiếp xúc qua, chớ nói chi đây là thứ hoàn toàn mới với tất cả ban ngành, Hề Hàn không có ai để hỏi càng không dám vác mặt thỉnh giáo Lâm Di Đông.
Y hơi hối hận vì tối qua gà gật trong cuộc họp, nhưng có thể giày vò kiểu đó thì ai chịu cho nổi? Đã vậy còn muốn y a dua theo lãnh đạo vô điều kiện, nghĩ kiểu nào trong lòng cũng không thuận.
Nghĩ tới nghĩ lui Hề Hàn vẫn là kiên trì mang kế hoạch cho Lâm Di Đông.
Mail lít nha lít nhít trong hòm thư nội bộ khiến y đau đầu, cam chịu tắt giao diện rồi vụng trộm mở điện thoại, ngoài tin quảng cáo của mấy app lớn thì chẳng còn gì.
Hề Hàn không khỏi thở dài.
"Sao vậy? Sáng sớm đã mặt ủ mày cau." Trần Vãn bên cạnh tò tò nhô đầu qua, quan tâm nói.
Hề Hàn vỗ vỗ tệp tài liệu, dùng khẩu hình nói, "Kế hoạch, hiểu chưa?"
Trần Vãn đồng tình nhìn y, dư quang liếc mắt lướt qua chỗ sâu trong văn phòng, "Lâm tổng đưa?"
"Ừa." Hề Hàn thở dài nói.
"Hôm qua cưng gà gật cũng trắng trợn quá rồi, khi phân nhóm ổng vẫn luôn nhìn cưng, không phải cưng đắc tội ổng chứ?" Trần Vãn cười trên nỗi đau người khác.
"Ồ nô," Hề Hàn cảm thấy đầu muốn đau thêm, "Rõ ràng vậy luôn á? Bây giờ mẹ nó thiệt hối hận, thiệt sự hối hận."
"......!Chắc cũng không nghiêm trọng vậy đâu, nói không chừng ổng rộng lượng không nhớ." Trần Vãn khó khăn an ủi một câu.
Mặt Hề Hàn như trái mướp đắng,