5.
CÁI GỌI LÀ KHÔNG CÓ "ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP."
"Aiz...." Trong văn phòng một nùi tiếng oán than dậy trời, ngay cả cây xanh luôn được chăm sóc cũng héo queo.
Ngày nay không giống ngày xưa, bộ phận đã mất đi Dương tổng cũng giống như cây xanh không người chăm sóc, nhiệm vụ công việc bị siết chặt, ngày nào cũng phải tăng ca.
Mặc dù chương trình tăng ca cố định của Lâm Di Đông chỉ là họp một lần một tuần "giao hữu", thế nhưng cũng không thể nào chịu nổi trước nhiệm vụ nặng nề của quý, trong tay nhiều việc, lúc nào tan ca cũng không phải do nhân viên quyết định.
Điều duy nhất làm mọi người miễn cưỡng cân bằng chính là bản thân Lâm Di Đông cũng là một tên cuồng tăng ca, mỗi ngày đi sớm về trễ, làm việc cũng nhiều hơn người khác, nghiêm khắc với bản thân cũng nghiêm khắc với người khác, nên mọi người ai cũng không dám nhiều lời.
Từ sau cuộc nói chuyện rồi lặng thầm trả áo khoác về chỗ Lâm Di Đông, Hề Hàn cũng không tiếp xúc gần gũi với anh nữa, chỉ chuyên tâm giải quyết việc chung.
Dù sao cũng bận việc tới tối đen mặt mày, người làm bằng sắt cũng không còn lòng thảnh thơi.
Trước đây Dương tổng chẳng lúc nào khuyến khích mọi người tăng ca, nguyên tắc duy nhất là kiểm soát chặt chẽ hiệu quả công việc, Hề Hàn chỉ việc khôi phục năng suất mò cá về được một nửa là có thể xử lý ổn áp, hoàn thành mọi việc trong ngày thì chẳng ai quản mi đi làm về sớm.
.
đam mỹ hài
Sau khi Lâm Di Đông tới thì mọi thứ thay đổi, bản thân anh vốn người nổi bật trong ngành này, lĩnh vực đã làm cũng rất rộng, mang đến không ít nguồn lực mới, lại còn tự mình điểm danh muốn Hề Hàn vào nhóm học hỏi.
Làm những việc không chuyên chắc chắn năng suất sẽ giảm, Hề Hàn cảm thấy mình hoàn toàn bị mắc kẹt trong công việc, nhất thời cuộc sống tự do cũng mất hết.
Sau khi chia tay với Lâm Di Đông, đã rất lâu rồi y không trải qua những ngày bị ân cần dạy bảo.
Không ai quản y, bản tính chây lười đương nhiên càng lên ngôi.
Y có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng cũng không muốn trở thành nhân viên bị bán đứt.
Công bằng mà nói, Lâm Di Đông cũng không phải lãnh đạo không có nhân tính.
Có lý do chính đáng sẽ duyệt phép nghỉ, nhưng lượng công việc giao cho đúng là không ít, chỉ cần hoàn thành đúng deadline anh hoàn toàn không có ý kiến; Trước khi tăng ca cũng sẽ điên cuồng ám chỉ thống nhất order thức ăn cho mọi người, chí ít luôn bao mọi người cơm nước no nê.
"Đây thật sự là tư bản ma quỷ [phái ôn hòa]." Trần Vãn kêu rên bên cạnh, từ khi Lâm Di Đông nhảy dù qua đây thì cô nàng không còn biết đu idol là gì, mỗi ngày có thời gian mở weibo ra lướt trong mắt toàn là [Day lily] quá hạn, trượt xuống vài phát đã trở nên tối cổ.
Cô bạn gái nhỏ cũng vì vậy mà ý kiến mấy lần, hai người còn vì tăng ca mà cãi nhau một trận, mắt thường cũng có thể trông thấy Trần Vãn tiều tụy không ít.
Dù Hề Hàn không phải phiền não vì một mối quan hệ, nhưng làm việc nhiều tốc độ não cũng chậm lại, không thể nói là thuận lợi.
Lâm Di Đông bất kể hiềm khích trước kia mà giúp y rất nhiều, hầu như là nhín thời gian nắm tay chỉ từng chỗ, tổ A của anh cũng đang thực hiện vài dự án, thế nhưng Hề Hàn luôn cảm thấy bản thân y không có tác dụng gì.
Rõ ràng từ đầu đến cuối y cũng phải không người mới vào làm, nhưng cũng không chịu được nổi khổ quay về giai đoạn cắm đầu học tập, mỗi ngày soi gương