HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh
Ở vùng duyên hải phía nam Việt quốc là thành phố cảng biển nổi tiếng – thành phố Ngọc Trai – viên ngọc quý của Nam dương. Nơi đây là vùng giao thương quan trọng của tuyến đường biển từ Nam Dương lên Bắc Hải, nên thành phố Ngọc Trai trở thành nơi cực kỳ sầm uất. Nằm trong một vịnh nước sâu, tàu bè cỡ lớn có thể ra vào dễ dàng, thành phố Ngọc Trai là nơi dừng chân quan trọng trong hải trình của bất cứ đoàn thuyền vận nào. Không khí nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp, dân tộc đa dạng, văn hoá giao thoa. Tuy nhiên, nhược điểm duy nhất chính là vì có quá nhiều thành phần người hoạt động và sinh sống, nên trị an hỗn tạp, hoạt động an ninh chính là cơn ác mộng của bất cứ cảnh sát nào đến thành phố này.
Đêm nay lại xảy ra vụ án. Thanh tra tổ trọng án SSC Thành Gia An, sếp Andy, bị đánh thức lúc giữa đêm. “Lại có vụ án mạng nào đó xảy ra!” Sếp Andy quá quen với kiểu đánh thức giữa đêm của sở cảnh sát. Đúng với tên tổ trọng án, tổ của Andy chuyên phụ trách điều tra những vụ án đặc biệt nghiêm trọng trong thành phố. Những vụ giết người phanh thây, án mạng hàng loạt, hiện trường bất thường ... tất cả đều được chuyển cho SSC.
- Lần này địa điểm là ở đâu? - Andy nhảy vào chiếc xe đã đậu sẵn chờ bên dưới toà nhà.
- Phía tây công viên trung tâm. - Anh chàng lái xe mỉm cười với sếp của mình qua kính chiếu hậu - Một vụ án kỳ lạ theo mô tả của cảnh sát tại hiện trường.
Vừa nói, Jackson vừa nhấn ga. Chiếc Blackbirt 156 vù tới trước, cắt ngang một chiếc ô tô đang chạy, làm người lái xe chửi bới om sòm phía sau.
- Gọi cho tổ chúng ta thì có vụ án nào lại không kỳ lạ! - Andy bình thản trả lời. - Từ khi chuyển vào tổ này, cậu nên bỏ ngay chữ kỳ lạ mà mình đã biết đi, vì cuộc sống vốn là rất kỳ lạ rồi!
Nghe sếp nói thâm thuý như vậy, làm Jackson cảm thấy tò mò thích thú.
Trần Giang Sơn, tên thân mật là Jackson, mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích xuất sắc nên được điều về tổ trọng án SSC thành phố Ngọc Trai. Lần đầu tiên đến SSC, ấn tượng của Jackson chính là “kỳ lạ”. Mà người làm Jackson cảm nhận sâu sắc sự ‘kỳ lạ’ này, chính là sếp Andy.
Sếp chỉ huy trực tiếp của Jackson chính là Andy, hai mươi chín tuổi, cấp đại tá, nhưng không hiểu tại sao vẫn làm công việc điều tra trực tiếp tại hiện trường. Dường như Andy có một nỗi ám ảnh kỳ lạ về thời trang. Cũng giống như đêm nay, anh ta mặc chiếc áo khoác dài màu đen, đeo găng tay trắng, và đặc biệt là đeo chiếc kính đen như thường lệ. Bất kể ngày hay đêm, Andy luôn mang mắt kính đen, như thể một ngôi sao nổi tiếng sợ có paparazzi nhận ra vậy. Nhưng khổ nỗi người ta chỉ cần nhìn cái áo khoác đen và cặp kiếng đó, là có thể nhận ra anh từ xa rồi.
Andy là một thám tử rất nổi tiếng. Từ hồi chuyển về SSC, chưa có vụ án nào về tay anh mà chưa phá được, phải nói là kỳ tích phá án của ngành điều tra hình sự. Đồng thời, độ lập dị của anh ta cũng nổi tiếng không kém kỳ tích phá án. Andy thường hay nhìn vô định vào khoảng không, lầm bầm nói chuyện một mình, ra lệnh điều tra những manh mối chẳng liên quan gì (mà đa số lại dẫn đến phá án)... Nói chung là tài thường đi kèm với tật. Nhưng dù sao, sếp Andy cũng đã sớm trở thành thanh tra thần tượng trong lòng Jackson.
^_^
Chiếc Blackbirt thắng két lại trước lối vào công viên. Cảnh sát đã phong toả hiện trường, có một đám đông tụ tập khiến chiếc xe không thể tiến sâu thêm vào trong được nữa. Cả hai bước ra khỏi xe, đeo thẻ ngành lên rồi tiếp tục tiến vào.
Chợt có một đám phóng viên tiến đến phỏng vấn.
- Thưa sếp, đã có manh mối nào về vụ án chưa? - Một phóng viên nam chồm tới với micro lăm lăm trong tay, như thể đó chính là vũ khí xông trận của anh ta vậy.
“Đã đến được hiện trượng vụ án để điều tra đâu mà có manh mối!” Jackson bực bội trong lòng thầm nghĩ. Tuy nhiên, theo nguyên tắc, đối với những trường hợp như thế này thì ... ‘im lặng là vàng’.
- Điều duy nhất chúng tôi có thể cung cấp là ... đã có vụ án xảy ra! – Sếp Andy cố tình kéo dài câu nói ra làm mọi người tập trung chú ý lắng nghe, nhưng cuối cùng lại càng thất vọng hơn. - Ngoài ra, cảnh sát chưa thể nói thêm gì khác. - Andy cố gắng kết thúc buổi phỏng vấn này mọi cách nhanh nhất có thể.
- Có những bằng chứng cho thấy vụ án không phải do con người làm ra, liệu cảnh sát có bắt được hung thủ không? - Một nữ phóng viên lại sấn tới với chiếc micro.
- Xin hãy hợp tác với cảnh sát, làm ơn tránh đường cho chúng tôi làm việc. - Jacson bực bội lấy tay ngăn cô phóng viên có thân hình hấp dẫn này lại, nhường đường cho vị sếp đáng kính của mình.
- Có những bằng chứng? - Andy nhướng cao chân mày sau cặp kính, tò mò lại hỏi cô phóng viên.
- Vâng chúng tôi mua được một nguồn tin độc quyền, có người quay lại được cảnh nạn nhân bị sát hại qua điện thoại di động. - Cô phóng viên hồ hởi bắt chuyện với Andy.
- Ồ ... Vậy vị phóng viên xinh đẹp này, cô có thể hợp tác với cảnh sát, cho chúng tôi xem đoạn phim đó không? - Andy mở một nụ cười chết người, như thường lệ, lại cướp mất trái tim của một thiếu nữ.
Jackson lắc đầu cảm thán. Tuy bình thường sếp Andy luôn đeo kính đen, nhưng vẫn không thể nào giấu đi nét quyến rũ của mình. Mái tóc đen cắt ngắn đầy nam tính. Gương mặt hơi sương sương góc cạnh, thu hút không kém gì một nam tài tử điện ảnh. Cái miệng hơi cong lên, như thể lúc nào cũng có một nụ cười ngạo mạn. Và đặc biệt là kiểu cười sáng chói luôn hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ, thường được đem ra làm công cụ moi tin tức cực kỳ hữu hiệu.
- Vâng, tất nhiên là có thể. Rất vui vì có thể giúp được cảnh sát các anh. - Cô phóng viên gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Hôm nay, câu lạc bộ hâm mộ của sếp Andy lại tăng thêm một thành viên.
Đoạn phim quay trong điện thoại di động có kích thước khá nhỏ, ghi lại cảnh mùi mẫn của hai bạn trẻ trong công viên. Chợt có tiếng hét to, ống kính máy quay di chuyển lộn xộn, nhưng cũng đủ để thấy cảnh hai bóng đen nhỏ phóng nhanh về hai hướng khác nhau.
“Không thể nào là con người được!” Andy thầm nghĩ. Chỉ còn lại hình ảnh tử thi trên màn hình máy, thân thể nạn nhân đã bị xé ra làm đôi.
“Nhưng bấy nhiêu đó là đã đủ để kết luận về hung thủ.” Andy cảm thấy vui mừng vì có thể nhận dạng hung thủ nhanh đến thế. Một phần trong anh lại cảm thấy bực bội, vì có thể khẳng định hung thủ quả thật là một thành phần rất nguy hiểm.
Cảnh phim trong điện thoại đến đó là kết thúc, nhưng cũng đủ làm người ta quá hãi hùng. Tuy đã nhanh chóng tiếp cận được nguồn tin và mua về đoạn phim độc quyền này, nhưng vì quá bạo lực, nên có lẽ sẽ không được đưa lên bản tin. Phóng viên Mirinda thầm tiếc thở dài. Đằng nào cũng không xài được, chi bằng hợp tác với cảnh sát để moi thêm được chút tin tức cũng tốt.
Cô bắt đầu lấy tay xoắn xoắn mấy lọn tóc, vừa cẩn thận quan sát nét mặt của vị thanh tra. Ban đầu là chăm chú, ngạc nhiên, hơi vui mừng, sau đó là một cái chau mày. Nhưng dù là biểu hiện nào cũng quả thật là thu hút lòng người. Cô phải kiềm chế lắm mới không giơ tay kéo cái kính mát xuống, để ngắm nhìn gương mặt của anh.
Đột nhiên gương mặt hấp dẫn đó ngẩng lên nhìn vào cô, và nở một nụ cười rạng rỡ.
- Rất tuyệt, thưa cô. Cảm ơn đã hợp tác với cảnh sát. Có gì chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau. Cô có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Thưa cô ... - Andy lại nở một nụ cười “xã giao” với Mirinda. Tuy nhiên nhìn thái độ này của Andy, người ta có thể hình dung hình ảnh một chàng playboy đang tán gái.
- Mã Y San, anh có thể gọi tôi là Mirinda. Đây là danh thiếp của tôi. - Mirinda mau chóng nhét danh thiếp vào túi áo của Andy. Quả nhiên người lớn rất mau hiểu ý của nhau.
Phải nhờ sự can thiệp của cảnh sát, Andy và Jackson mới có thể tiến vào phía trong vòng phong toả.
- Đây là xã hội gì thế này? Phóng viên mà còn biết tin nhanh hơn cả cảnh sát. - Jackson cằn nhằn nhìn lại đám phóng viên phía sau.
Nhưng Andy không đáp lại, anh chỉ chăm chăm bước về phía hiện trường vụ án.
- Xin chào, tôi là Trần Giang Sơn,trung uý tổ trọng án SSC. Cứ gọi tôi là Jackson.
- Thanh tra cao cấp tổ trọng án, gọi tôi Andy!
Cả hai người mới đến cùng chìa thẻ ngành ra giới thiệu với mọi người.
- Kiểm tra ban đầu như thế nào rồi? - Jackson bắt đầu hỏi, đồng thời lấy ra một thiết bị cầm tay nhỏ, chuẩn bị ghi chép.
Các đồng nghiệp điều tra hiện trường vụ án và bên pháp y nhiệt tình hợp tác.
- Ban đầu kiểm tra cho thấy, nạn nhân bị giết cách đây chỉ khoảng một giờ đồng hồ. Tức là ngay lập tức sau khi xảy ra án mạng, là có người báo án ngay. Có mấy người đang ở trong công viên nghe tiếng thét lập tức chạy đến, thì nạn nhân đã bị giết. Không ai nhìn thấy hung thủ bỏ chạy. - Một cảnh sát tuần tra lập tức báo cáo.
- Thủ pháp ra tay tàn độc. Thi thể nạn nhân bị xé làm đôi, bắt đầu từ phía dưới kéo dài qua ổ bụng đến xương quai xanh thì ngưng lại, trên cổ chân nạn nhân có vết bầm lớn. Theo suy đoán ban đầu, hung thủ không chỉ có một người mà phải có người hỗ trợ. Cơ thể con người rất vững chắc, không dùng một lực khá lớn thì cũng không thể ... gây ra tình trạng như thế này!
Một vị pháp chứng lên tiếng, trông có vẻ bối rối vì không biết phải diễn tả tình trạng thi thể như thế nào. Quả nhiên, nhìn hiện trường rất khủng khiếp, máu văng tung toé khắp nơi. Xác nạn nhân đã được đắp khăn trắng, nhưng hình thù bên dưới khá kỳ lạ, nên cũng có thể đoán được tình trạng khủng khiếp của xác chết.
- Mất nhiều máu như vậy mà không văng lên người hung thủ sao?
Jackson cúi xuống nhìn hiện trường vụ án và đưa ngay ra nhận xét sơ bộ. Tại nơi xảy ra vụ án, máu nạn nhân văng xa cả năm mét, cả một vùng bị nhuộm đỏ thật tang thương.
- Ngay khi có tiếng hét là có người chạy đến ngay, nếu hung thủ lập tức bỏ chạy thì cũng phải để lại dấu chân đầy máu. Nhưng xung quanh đây lại sạch sẽ vô cùng, chỉ có dấu chân của pháp y đã tiếp cân xác nạn nhân, vậy không lẽ hung thủ biết chắp cánh bay? - Vừa nói ra, Jackson lại nhìn sếp của mình một cách đầy ẩn ý.
- Mã 003. Hãy gọi người của HUNTERS tới. Phong