HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma
Andy biết ngay rằng mình đã đến đúng nơi cần tới. Trước mặt anh là cảnh thành phố hoang tàn, tiêu điều và xơ xác. Những con phố vắng tanh không một bóng người. Mùi xú uế bốc lên kinh khủng, dù anh đang ở trên một con đường sạch đẹp. Andy có cảm giác như mình vừa trở lại Mái Ấm, khi thành phố này vừa bị lây nhiễm dịch zombie.
Người anh tự động căng lên cảnh giác, tay lần sờ lấy khẩu súng Rosemarry. Chỉ còn khẩu tay trái. Khẩu súng bên tay phải, anh đã để lại cho người đồng đội ở thế giới bên đó. Andy đã trải qua cả một trận chiến gian nan mới có thể bước qua cánh cổng không gian, thế nên bây giờ anh chỉ còn đúng một băng đạn để mà trông cậy.
Mau chóng chạy khỏi khu phố trống trải, khi đến một địa phương xa lạ, điều đầu tiên mà kẻ khôn ngoan làm là đi thu thập thông tin. Anh nhìn lên pano quảng cáo trên đường, những cư dân tóc đen, mắt đen y như ở Việt Quốc. Andy thở phào nhẹ nhõm, thì ra họ cũng có cùng một thứ ngôn ngữ chung.
Có vài chiếc xe tải móp méo đậu giữa đường, dường như đã xảy ra một tai nạn giao thông thảm khốc nào đó. Những hàng rào kẽm gai được dựng lung tung như một khu quân đội dã chiến. Trên tường có kiếng vỡ, có những vết dơ đã nâu sạm lại, dường như xuất phát từ thứ đỏ sậm chảy trong cơ thể sinh vật.
“Thôi rồi, mình đã đến một thành phố thảm hoạ.” Andy lắc đầu chán nản.
Con kỳ nhông có lớp da màu đỏ rực chui ra khỏi túi áo của Andy, nó bò trên vai anh, và quyết định nằm ở đó như một vật trang trí.
“Khắp nơi đều là mùi máu!” Vulcanos truyền ý nghĩ cho Andy.
“Nhưng lại không có linh hồn người chết nào ở đây cả, thật bất thường.” Andy trả lời nó.
Người kỹ sĩ và con rồng khi ký giao ước với nhau thì có thể kết nối tâm trí và cả sinh mạng. Họ cùng chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ, có thể liên lạc với nhau ở khoảng cách xa. Nhưng tạm thời Vulcanos không muốn mạo hiểm làm điều đó. Từ một con rồng dài cả chục mét, nó đã dùng phép thuật thu nhỏ mình lại như một con thằn lằn.
Andy đạp vỡ cánh cửa kiếng của một tiệm buôn gần đó, anh đang đi tìm một thiết bị để có thể truy cập thông tin. Con rồng đã bị nhốt cả trăm năm trong ngục tối của ngôi trường phép thuật, toàn bộ những kiến thức mà nó biết đều do đọc những quyển sách. Nhưng từ khi kết nối tâm trí với Andy, nó đã biết được nhiều hơn về thế giới khoa học kỹ thuật hiện đại. Khoa học và phép thuật, mỗi bên nhìn vào đối phương, đều cho rằng đó là điều kỳ diệu nhất trên đời.
Andy mở một chiếc máy gập đôi như miếng sandwich. Chiếc máy tính có màn hình 2D và bộ phím bấm cơ học.
“Có lẽ ở thế giới này công nghệ chỉ bằng chỗ của chúng ta một trăm năm về trước.” Andy lẩm bẩm.
“Đối với tôi thì thế giới này giống như cả ngàn năm về sau vậy.” Con rồng than van. “Bầu trời quá chật hẹp với lô lốc những toà nhà chọc trời. Mặt đất bị phủ kín bởi các công trình kiến trúc, chẳng còn chỗ để cây cỏ mọc cả. Vách đá ở chỗ nào, những ngọn thác ở chỗ nào? Không có nơi nào đủ thân thiện cho loài rồng sống cả.”
“Ta nghĩ một khu bảo tồn thiên nhiên sẽ tốt với ngươi hơn.” Andy bật cười.
“Còn con người luôn chống lại thiên nhiên.” Con rồng khịt mũi, làm thoát ra hai cụm khói đen nhỏ xíu.
Andy đã khởi động xong chiếc máy tính cổ lỗ sĩ. Anh mày mò tìm ra cách truy cập vào mạng dữ diệu thông tin của thế giới này. Chẳng có gì khó đoán khi đọc những trang viết về dịch bệnh đột ngột bùng nổ. Những xác chết biết cử động, người ăn thịt người, và sau đó là kinh hoàng và tuyệt vọng.
“Đám quỷ đó đang mang Z virus lây lan khắp nơi. Từ thành phố Mái Ấm, chúng mang theo mầm bệnh trên người và tấn công thế giới khác. Tên Ôn thần kia mới tái sinh, hắn cần tìm cho mình một vương quốc mới.” Andy cau mày khó chịu.
Anh đóng sập màn hình xuống, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế sau lưng. Ngay khi bị quăng vào thế giới mới, Andy bắt đầu hối hận. Có phải anh đã quá vội vàng khi quyết định nhảy vào lỗ hổng không gian. Chẳng có chút thông tin hay kế hoạch gì cả, chẳng có đội hỗ trợ lẫn phương án tác chiến. Anh ở nơi đây, đơn độc một mình và bắt đầu thấy hoang mang.
“Thông thường, người ta sẽ chẳng nghĩ ra được gì khi đói và mệt mỏi. Tôi đề nghị một bữa ăn căng bụng và chỗ ngủ êm ái.” Con rồng đưa ra ý kiến của mình.
Bị quăng quật trong đường hầm không gian là một trải nghiệm vô cùng hao phí sức lực. Giống như bạn bị ném vào cối xay sinh tố và sau đó tất cả các thứ bị nhào lên lộn vòng vòng. Thật đáng xấu hổ khi con rồng phải thú nhận rằng mình bị say đường hầm.
^_^
Dĩ nhiên, theo lẽ thường, con rồng chỉ định chỗ nghĩ ngơi của họ trong một toà nhà cao tầng. Sinh vật phép thuật của lửa và gió không thích mặt đất tù túng. Hơn nữa, nó đã có ấn tượng xấu với một cái hầm ngục sâu dưới lòng đất tối tăm.
Thang máy và hệ thống điện vẫn còn hoạt động tốt. Chỉ có vài tiếng xoẹt xoẹt vang lên khi mấy sợi dây chạm mạch phóng điện với nhau. Một tiếng rầm vang vọng, thang máy bị va chạm, lắc lư trên những sợi cáp treo. Andy cảm thấy có một chút gợi nhớ tới thời gian đã bị Mr.M truy đuổi. Con rồng cũng chia sẻ cảm giác lo lắng lới anh, nó mở miệng kêu lên nhưng tiếng rít rít như một con rắn. Andy biết đó là do nó đang trong tình trạng thu nhỏ mới thế, chứ tiếng gầm của hoả long thật sự có thể làm lung lay cả một toà tháp.
Thang máy kêu lên éc éc rồi tắt ngóm nguồn điện. Andy nhanh chóng cạy cửa thang máy ra, và phát hiện mình đang bị treo lơ lửng ở khoảng giữa hai tầng lầu. Một tiếng rầm giộng mạnh hơn, thang máy bắt đầu trôi xuống dưới. Andy khéo léo chuồi người qua khe hở hẹp, phóng ngay xuống mặt sàn cách mình hai mét. Tiếng kim loại rổn rẻng khi con quái vật bí ẩn cào móng trên lớp vỏ kim loại của buồng thang. Andy chẳng có hứng thú nhìn xem nó là gì. Anh nhanh chóng leo đi đến cửa thoát hiểm gần nhất.
“Mình có vận xui với những phương tiện đóng kín, có lẽ sau này nên dùng thang bộ ngoài trời thì hơn.” Andy lẩm bẩm.
Như để củng cố cho suy luận về thành phố thảm hoạ của Andy, một bóng người xuất hiện sau cánh cửa đầu tiên. Anh đột ngột thắng lại, căng thẳng nhìn người phụ nữ già nua, tóc bạc ngất ngưỡng đi về phía mình. Đầu bà ta gục xuống, tướng đi chậm chạp, mệt mỏi, như có vẻ cần sự giúp đỡ.
-Bà ơi. - Andy gọi.
Nhưng bà lão không phản ứng gì cả, cứ chầm chậm bước về phía anh. Andy cẩn thận lui lại về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn cần thiết.
-Thưa bà ... - Anh cố khom người, nhìn cho bằng được biểu hiện trên khuôn mặt của bà già.
Có tiếng gì đó gầm gừ trong cổ họng. Không phải từ con thú kiểng bám trên vai anh, mà là từ phía bà già tóc bạc phơ. Đột nhiên bà già ngẩn mặt lên, hay nói đúng hơn là thứ đã từng là khuôn mặt. Lớp da bà ta đã bị bóc ra, một vài phần lủng lẳng còn dính lại trên cổ. Thứ mà Andy nhìn thấy chỉ là lớp xương mặt và vài bó cơ nham nhở dính bên trên. Đôi