Hành Trình Bất Tử

Quyển 2 - Chương 3


trước sau

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma


Nơi góc tối tăm nhất của căn phòng là một đôi mắt đang chuyên chú nhìn ra phía cửa. Kẻ bí ẩn lợi dụng màn đêm để che dấu vị trí của mình. Chiếc bóng đen của người đàn ông in trên vách kính nhìn rõ mòn một. Hắn ta có vóc người cao ráo, cùng bộ quần áo thít sát người và những thứ vật dụng đeo đầy hai bên hông.

“Là cảnh sát hay quân đội đây?”

Nhưng khó mà có thể tin tưởng được bất cứ ai trong thời buổi này. Quá rủi ro để xông ra trước một kẻ xa lạ vừa mới tới. Khẩu súng của anh ta đang lia khắp nơi đầy vẻ căng thẳng và cảnh giác. Thế rồi cánh cửa bật mở và gã bước vào lãnh địa của y.

Mùi xú uế của những xác chết bên ngoài xộc vào mũi kẻ đang ẩn nấp. Đồng thời mùi máu tươi tanh rình cũng lởn vởn xung quanh người vừa đi vào.

“Hắn ta mới giết người sao? Hay là một con zombie? Sao cũng được, chỉ có thể khẳng định đó không phải là một phó thường dân yếu ớt.”

Kẻ bí ẩn nhẹ nhàng di chuyển, rời khỏi chỗ ẩn nấp của mình. Y vẫn giữ cho bản thân được bóng tối che chở. “Địch ngoài sáng, ta trong tối” chính là lợi thế của y. Đôi mắt hau háu trông chừng đối phương, cảnh giác cao độ với bất kỳ hành động đáng ngờ nào.

Đôi chân mang ủng cao kiểu quân đội lướt êm ru trên lớp thảm lót của văn phòng. Cách bước đi đầy cảnh trọng và họng súng vững vàng rà quét xung quanh như một chiếc ra đa hiệu quả nhất. “Tay chuyên nghiệp!” Y thầm nghĩ trong đầu.

Nhưng đây là địa bàn của y, còn kẻ kia đóng vai trò là người xâm nhập. Y cảm thấy mình nên cho đối phương biết ai là chủ cuộc chơi. Chiếc lưỡi mềm mại liếm qua bờ môi khô khốc, hai mắt đảo điên hiện lên hàng vạn kế họach tấn công trong đầu.

“Bất ngờ nhảy ra từ bóng tối, tấn công chớp nhoáng và cắn vào cổ đối phương trước khi hắn kịp nổ súng.” Kế hoạch đơn giản đó trước giờ luôn hiệu quả vô cùng.


Andy dò dẫm khắp căn phòng lổn nhổn bàn ghế. Đây là phòng làm việc điển hình của một công ty lớn, có thể chứa cùng lúc đến mấy trăm nhân viên. Ánh trăng ngoài cửa hắt vào, tạo nên những vùng tranh tối tranh sáng lộn xộn. Quá nhiều vật chắn phức tạp cho những kẻ lén lút rình mò.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống. Đó không chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi gặp khí lạnh, mà còn là dấu hiệu cảnh báo của một giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén. Kinh nghiệm chính là thứ duy nhất giúp cho bạn trong thực chiến. Andy đột ngột xoay người, vừa kịp lúc nhìn thấy một bóng đen biến mất sau góc bàn. Anh nghi ngờ đó chẳng thể nào là một con mèo cho được. Trong văn phòng làm việc thì ai mà nuôi mèo.

Đột nhiên một cái bóng khổng lồ nhảy lên người anh từ đằng sau. Chiêu nghi binh đơn giản của một đầu óc cáo già. Y đã sống ở căn phòng này suốt thời gian qua nên rành rẽ nó quá mức. Tiếng gào lên khèn khẹt phát ra từ cổ họng. Con thằn lằn xanh có kích thước như một con cá sấu đè sấp Andy xuống đất. Bốn chân nó bấu chặt lấy tay chân anh để hạn chế tất cả mọi nỗ lực vùng vẫy.

Nó rít lên nhưng âm thanh méo mó “Thịt, thịt, ...” Thằn lằn xanh là một chủng tộc rất thích ăn thịt tươi. Nó đã ngán thịt zombie lên đến tận cổ rồi.

Nào ngờ con mồi đột nhiên bật mạnh người đứng dậy, hất cả con quái vật khổng lồ nặng trăm mấy ký đi nhẹ nhàng. Súng đã sẵn sàng trong tay, Andy nhanh chóng siết cò mà không hề do dự. Con thằn lằn lỉnh đi nhanh như một chiếc bóng. Viên đạn cắm xuống sàn, biến mất trong bóng đêm tối tăm.

Y không ngờ mình lại thất bại trong đợt tấn công đầu tiên. “Đó đâu phải là con người, trên cơ thể hắn không còn mùi của thịt tươi ngon lành nữa.”

Tên y là Kodanke, một bò sát rồng thuộc hàng lão làng trong dòng tộc. Những loài sinh vật khác thường không đánh giá cao chủng loài của y lắm. Họ tưởng rằng bò sát rồng chỉ là những con vật to lớn, và cuồng thịt sống thôi sao. Chặc chặc ... thật là sai lầm hết sức. Không khác gì con người, bò sát rồng cũng tiến hoá, cũng có ngôn ngữ và nền văn hoá riêng. Bọn họ có quần áo tời trang, mũ nón, mắt kính ... và khả năng làm thơ như bất kỳ sinh vật trí tuệ nào.

Sự hung bạo của bò sát rồng chỉ đến từ thói quen ăn uống đặc trưng của mình. Săn mồi và ăn thịt sống thì có làm sao. Đem thịt tươi chế biến, xào nấu còn có phần mang rợ hơn là thưởng thức ngay lập tức ấy chứ.

Kodanke bò sát dưới sàn, bốn chân khua thoăn thoắt, cơ thể uyển chuyển luồn lách xung quanh các dãy bàn. Y đã mất đi lợi thế bất ngờ của mình rồi. Kodanke giơ chân trước lên mũi ngửi, lúc nãy y đã cào trầy cơ thể của người đàn ông kia.

“Gớm ... là thứ gì vậy nè? Mùi vị cũng kinh tởm như đám thây ma kia vậy. Nhưng cái cách hắn di chuyển không giống một con zombie tí nào. Thây ma không mạnh mẽ và nhanh nhẹn như gã được.”

Andy vẫn chậm rãi bước dọc các lối đi, cả người cẳng thẳng rà quét từng ngóc ngách trong văn phòng. Anh đã tìm đúng chỗ rồi, đám thằn lằn xanh này giống hệt loại đã xuất hiện ở thành phố Mái Ấm lúc đó. Kẻ thù của anh đã mang chúng đến thành phố này, điều hiển nhiên là vì chúng là thuộc hạ của Ôn Thần.


Kẻ rình rập đã bị biến thành con mồi, người bị tấn công hoá ra lại là thợ săn. Hơn ai hết, Andy là một thợ săn xuất sắc nhất từng được biết đến ở SNH. Anh có kỹ thuật tuyệt vời để đối phó với những sinh vật bóng đêm. Thời gian chiến đấu ở Mái Ấm đã cho anh kha khá kinh nghiệm để đối phó với lũ thằn lằn xanh này.

Andy đột ngột nhảy lên bàn, chạy nhanh trên các vách ngăn và nổ súng quyết đoán vào khối đen chưa kịp chạy thoát. Tuy bị trúng đạn, nhưng con bò sát rồng vẫn kịp lỉnh đi. Andy phải ngay lập tức đuổi theo, trước khi lại mất dấu nó một lần nữa.

Kodanke dùng chiếc đuôi vạm vỡ của mình quơ mạnh vào chân bàn. Đống nội thất mỏng manh đó sụp đổ, kéo theo tên thợ săn đang chạy phía trên. Andy hụt chân và té xuống, anh lăn tròn trên sàn nhưng ngay lập tức ngồi dậy chỉa súng vào tấm thân kềnh càng đang chuẩn bị chạy trốn.

-Đứng lại.

Giọng của Andy vang lên như tiếng sấm, làm kinh khiếp bất kỳ tên tội phạm nào. Đây là một kỹ thuật của cảnh sát, chuyên dùng để uy hiếp tinh thần của những đối tượng tình nghi. Quả nhiên con thằn lằn xanh cứng đờ cả người, nhưng Kodanke đã nhanh chóng lấy lại lý trí ngay lập tức. Y dợm vừa dợm bước thì phía sau lưng lại vang lên tiếng khác.

-Ố ồ ... đừng làm điều ngu ngốc. Ở khoảng cách này ta khó mà bắn trật được.

Kodanke nghe ớn lạnh chạy dọc xương sống. Cái cảm giác gai gai lan từ đỉnh sọ cho đến chóp đuôi. Y đành phải đổi phương pháp khác. Kodanke quay lại, đôi mắt long lên sòng sọc, cái miệng đầy răng nhanh nhe ra, trong cổ họng rít lên từng hồi đe doạ.

Người đàn ông trong bộ quân phục lạ lẫm không mấy ấn tượng với điệu bộ đe doạ của y. Theo tình thế hiện nay, ai là kẻ cầm súng và ai là đối tượng chịu uy hiếp cũng đã rõ ràng quá rồi.

-Đừng tỏ ra như một con vật ngu ngốc nữa. Ta biết mi hiểu những gì ta nói. Cảnh sát SNH đây. - Người đàn ông tự xưng mình.

Kodanke phì một tiếng, nhổ toẹt bãi nước bọt sang bên cạnh. SNH, lũ thợ săn sinh vật bóng đêm. Chúng tồn tại ở một

thế giới trung gian đầy bất ổn, cứ mỗi lần ánh sáng của mặt trời vừa tắt, bóng đêm tràn tới là cánh cửa không gian nơi đó sẽ mở ra, kết nối thế giới của chúng và thế giới của loài bò sát rồng.


Quái vật bóng đêm là tên do chúng đặt cho những sinh vật giống loài bò sát rồng. Thật sự là bọn họ đâu có thuộc về thế giới chúng, bọn họ đa phần là đi lạc, hay bị cám dỗ về một vùng đất có quá nhiều con người yếu ớt sống co cụm với nhau. Cũng có vài tên ngu ngốc không thể phân biệt được thế giới quái vật và thế giới con người khác nhau ở chỗ nào nữa kia. Mọi người cùng sống trong một hành tinh, nhưng không thuộc về một thế giới. Vấn đề chỉ có vậy thôi. Cũng giống như mảnh đất này vậy, cũng cùng là chỗ đó nhưng không phải là chỗ đó, cũng là đất nước của Andy nhưng không phải là thế giới của hắn.

-SNH ở đây làm gì? Đây không phải là thế giới của mi. - Kodanke ồm ồm hỏi ngược lại.
-Đúng vậy, đây không phải là thế giới của ta, nhưng cũng không phải là thế giới của mi. Bò sát rồng làm cách nào đến đây được vậy? - Andy vẫn giữ súng nhắm thẳng vào trán y.
-Ta phục vụ ông chủ, thằng ngốc ạ. Ông chủ mang bọn ta đi theo cùng ngài. - Kodanke cười khùng khục.
-Là cái đám khói Ôn Thần đó phải không? - Andy đã nghe những con ma bị giết trong Đêm Máu kể về con quỷ bóng tối, chủ nhân của lũ quái vật hung tợn đã xuất hiện ở Mái Ấm.
-Ngươi biết ông chủ vĩ đại của ta sao, con người? Ngài vừa có thân xác mới, và sức mạnh mới. Ngài đang dựng lại vương quốc bóng tối của mình. Ngươi hãy trở về đi, trước khi thành phố này bị san bằng, để có chỗ cho ngài mở cổng không gian. Và ta khuyên ngươi đừng thách thức quyền uy cuả ngài nữa.

Thấy chưa, ai lại nói rằng bò sát rồng là những con quái vật chỉ biết có thịt. Chúng đâu có ngu ngốc, thậm chí biết cách ăn nói lắm chứ. Trong tình huống bị đe doạ, chúng còn biết dùng kế ‘cáo mượn oai hùm’.

“Đừng giết ta, vì như vậy ngươi sẽ khiến chủ nhân của ta nổi giận.”

-Gã đang ở đâu? - Andy lạnh lùng hỏi.

Hoặc có lẽ con người trước mặt Kodanke không biết rõ sức mạnh của Ôn Thần, hoặc là hắn quá ngu ngốc để biết sợ hãi. Chủ nhân của y là một loài quỷ mạnh nhất, loài quỷ xưng thần tức là đã có năng lực xây dựng được cả một vương quốc trong cõi u minh. Bò sát rồng từng sinh sống ở một vương quốc bóng đêm độc lập như thế, nhưng vị thần chủ của y lại nhường loài bò sát rồng cho Ôn Thần làm thuộc hạ. Cả một dòng tộc bị bắt đi khỏi vương quốc của mình, bị Ôn Thần sử dụng như những tên nô lệ thấp kém nhất, bị y kéo lê qua khắp các thế giới để tìm nơi thích hợp xây dựng vương quốc mới. Thật là đau buồn thay.

-Ngay tại thành phố này. - Kodanke gầm gừ.
-Không phải. - Andy ngay lập tức phủ nhận.

Linh hồn của Barry, em trai Andy đang trú ngụ trong thanh kiếm mà anh mang sau lưng. Barry là một nạn nhân bị Ôn Thần giết chết và chiếm đi thể xác. Vậy nên Barry có thể cảm ứng được ngay lập tức phương hướng dẫn đến chỗ Ôn Thần. Barry đang im lặng, có nghĩa là Ôn Thần không có ở thế giới này.

Khó có thể nói ra được trên mặt một con thằn lằn có biểu hiện gì. Chỉ có trong nội tâm Kodanke mới biết y đang hoang mang và lo sợ. Bò sát rồng không phải là loài duy nhất trong đội quân của Ôn Thần. Chúng bị xếp vào cấp hạ đẳng và thường xuyên bị bỏ rơi trong các cuộc chiến. Ở thành phố Mái Ấm cũng vậy, ở thành phố Hồ Chí Minh này cũng vậy, luôn luôn là những kẻ bị lãng quên và bị vứt bỏ đầu tiên.

-Ngươi không biết chăng? - Andy nhẹ nhàng hỏi thăm.


Con thằn lằn đột nghiên gầm lên dữ tợn, y đã đánh mất tiếng nói của mình. Điều đó cho thấy y đang cực kỳ tức giận, hoặc là đang cực kỳ đói. Ở Kodanke, đang tồn tại song song cả hai cảm giác. Y dựng mình đứng dậy, hai chân trước quơ quào trong không khí. Chiếc miệng to như thùng đựng rác với vô số chiếc răng nhọn hoắc hình tam giác chuyên để cắn xé thịt. Andy đành chắc lưỡi một tiếng tiếc rẻ. “Chẳng thể nào nói chuyện tử tế với lũ bò sát này được.”

Thân thể to kềnh của y hạ xuống, bộ hàm răng há hết cỡ để cạp đứt đầu sinh vật trước mặt mình. Tiếng súng nổ chát chúa vang lên. Bộ não bé tí của con thằn lằn bị viên đạn ép phọt ra khỏi óc. Bình thường, da của chủng loài này rất dày và chắc chắn. Kể cả loại đạn chín li bắn mấy lần cũng không thủng. Nhưng ở vị trí của Andy, chỉ cần một viên đạn, phát súng bắn từ phía cổ họng mềm yếu của con thằn lằn có thể dễ dàng công phá qua xương sọ, khiến phần óc của chúng nổ tung.

“Chẳng khai thác được gì từ dân địa phương cả!” Con rồng thu nhỏ leo thoăn thoắt lên vai Andy, ngồi chễm chệ nhìn ngắm cái xác quái vật đã nằm im bất động.

-Ngươi có thể ăn thịt nó. - Andy lui lại, tránh xa khỏi chỗ con quái vật.

Vulcanos nhảy khỏi vai Andy, ngắm nghía xung quanh cân nhắc. Căn phòng này có trần hơi thấp. Có lẽ nó cần phải cúi đầu sát xuống đất.

Thân thể con rồng đỏ bắt đầu phình to lên. Ban đầu chỉ như một chú kỳ nhông, sau đó thì như con bê, cuối cùng to lớn khệ nệ như cả con voi. Vucanos mệt mỏi duỗi đôi cánh da to dềnh dàng rộng gần mười mét ra, đẩy ngã hết đồ nội thất trong phòng. Phép thuật thu nhỏ khiến nó có cảm giác như bị nhốt vào một hộp cá mòi vậy. Vulcanos khì khì hơi trong lỗ mũi, vài cụm khói đen tuôn ra, cùng với ngọn lửa tí tách. Vucanos thuộc giống hoả long mạnh mẽ và tàn bạo nhất, nhưng bây giờ nó đã được thuần hoá đi nhiều rồi. Vì nó đã ký khế ước với một kỵ sĩ rồng.

Lấy mũi hất xác con thằn lằn xanh lên, nó há mõm táp lấy ngang thân con quái vật. Sau một vài cú hất qua hất lại, toàn bộ phần thịt của thằn lằn xanh đã nằm gọn trong miệng nó. Vulcanos thích thú nhai nhuồm nhoàm, để máu huyết và thịt tươi tráng đầy cái bao tử teo tóp của mình.

“Chỉ mới là món khai vị.” Vulcanos chia sẻ cảm xúc của mình cho Andy.

-Nếu thành phố này có bò sát rồng, vậy chúng ta cần đi săn một chuyến rồi. - Anh bật cười.

Lát sau, âm thanh xổn xoẻng lớn vang lên khi vách kính của toà cao ốc bị phá vỡ. Giữa đêm đen mịt mù, một cái bóng khổng lồ lao ra khỏi toà nhà. Đôi cánh giống loài dơi xoải rộng, căng ra hết mức, đón lấy từng luồng khí nóng bốc lên, nâng đỡ cơ thể nặng hàng tấn của Vulcanos lướt trên không khí. Andy đứng trên vai vật cưỡi, anh kéo mắt kính đen ra cất vào túi, tay kia lên đạn cho khẩu Rosemary của mình.

Đêm săn bắn bắt đầu.



Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện